與Dr. Geoffrey Wright的一次主修課,曾經被巴爾的摩太陽日報報導,沒想到篇幅還蠻大,也挺詳盡的。有很多台灣學生曾經拿過他的大班課。老師昨天退休了,祝福老師身體健康萬事如意福如東海壽比南山,投資賺大錢。從此仙居涼爽,不被世事所煩擾。
It is just after 2 p.m. when Wright realizes he is late to a piano lesson. Wright's student, Wan-ching Li, is preparing for an important recital, and today's session will be used to polish her technique.
Wright swoops into the classroom, says a quick "hello," then stops short -- and plops onto the floor. From there, he cranes his neck, and peers up at the belly of a baby grand.
The piano is brand-new and has been equipped with a small box with ports for cables: a MIDI (Musical Instrument Digital Interface), standard equipment in the music profession, used to transfer sound data from musical instruments to computers. Wright grins like a boy with a new train: "This is cool."
Li is warming up, her fingers lightly touching the keys as she plays scales, then chords. As have most Peabody students, she has been involved with music nearly all her life: She began piano lessons at age 3, studied organ and composition in college, then worked as a production assistant at a recording company. Now 29, Li has come to Baltimore from Taipei, Taiwan, because she wants to create art that combines music and technology.
She begins playing "Caution to the Wind," a piece written in 1987 by James Mobberley for piano and tape-recorded accompaniment. The composition is delightful and raucous; at one point, Li karate chops the piano and, at another, she slams the keyboard cover.
The piece also demands machine-like precision.
Each stroke of Li's fingers must coincide perfectly with the music made by her inanimate partner, which plays on no matter what. "It is really hard to synchronize with the tape," she says later. "I have to put a stopwatch on top of the piano and watch it as I count seconds to make sure I am completely accurate. It doesn't allow me much freedom."
But at the recital, Li will play a second piece that illustrates what she and others mean when they talk about increasingly responsive interactions between man and computer.
The composition is called "Duet for 1 Pianist," and was written by Jean-Claude Risset for piano -- and computer. Playing duets with a computer is different from being accompanied by a tape
recorder. Information about each piano key Li touches, and the force with which it is struck, is transmitted by the MIDI to a computer. Based upon how and what Li plays, the computer decides which notes to play and how and when to play them. "With a computer, I can play in real time. I don't need to follow a recording."
She plays: Her small hands flying up and down the keyboard, her notes by turns full and rich, light and clear. The computer plays: Its synthesizer producing crescendos and trills that complement her music.
https://www.baltimoresun.com/news/bs-xpm-1998-05-31-1998151109-story.html?fbclid=IwAR1OquRLjPpnitb69hluxk44CTojA6aHrvL9bEoK0uSJSbXPA5bG9hpu2bM
同時也有3部Youtube影片,追蹤數超過13萬的網紅itsAmanda!,也在其Youtube影片中提到,There’s no score available, this cover was done by ear. 周杰倫6首經典情歌串燒來了! 明明就、青花瓷、擱淺、楓、手寫的從前、退後 周杰倫的歌比一般歌手的歌不容易聽膩 不管是旋律、和弦、還是歌詞都很特別 所有歌的key我都是照著原本的 沒有升...
「as it was piano chords」的推薦目錄:
- 關於as it was piano chords 在 Sandra Li 李婉菁 Facebook 的最佳貼文
- 關於as it was piano chords 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳貼文
- 關於as it was piano chords 在 Robynn Yip Facebook 的最讚貼文
- 關於as it was piano chords 在 itsAmanda! Youtube 的最讚貼文
- 關於as it was piano chords 在 Jess Wy 雷婉妍 Youtube 的最讚貼文
- 關於as it was piano chords 在 Charis Chua Youtube 的最佳貼文
as it was piano chords 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳貼文
[Chia sẻ]
‘PERSONAL STATEMENT’ 🤗
– LÁ THƯ TỰ GIỚI THIỆU CỦA BẠN TIN NHÁI
Tin Nhái nhà mình đang theo học năm hai, hệ thống IB (International Baccalaureate – Tú tài Quốc tế) tại Anh. Hệ thống này, theo mình biết được áp dụng khá phổ biến tại nhiều trường quốc tế, và học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học theo hệ thống này sẽ được dựa trên kết quả học tập để đăng ký vào nhiều trường đại học trên thế giới chứ không chỉ tại Anh. Với quy định là mỗi học sinh sẽ được nhà trường cấp cho một kết quả học tập dự kiến với điểm số tổng của các môn các bạn chọn tùy theo ngành học (theo hệ thống IB, mỗi học sinh sẽ tự chọn 6 môn học, với hai mức: cơ bản và nâng cao). Tổng điểm dự kiến này được trường đưa ra dựa trên thực lực của mỗi bạn.
Sau đó, mỗi học sinh sẽ phải tự soạn một ‘Personal Statement’ – một dạng thư tự giới thiệu, để diễn đạt vì sao mình mong muốn vào trường đại học này. Một học sinh tại Anh thông thường được chọn năm trường đại học, tương tự kiểu ‘Nguyện vọng 1, Nguyện vọng 2… của bên mình). Sau khi các trường đại học ấy nhận được các Personal Statement này, trong vòng vài tuần tiếp theo, các trường hợp nào được các trường quan tâm, các trường sẽ gửi thư lại. Có trường hợp thì thông báo nhận luôn (dĩ nhiên là với điều kiện cuối năm kết quả thực tế phải đạt hòm hòm với kết quả dự kiến); có trường yêu cầu thực hiện phỏng vấn.
Với trường hợp cụ thể của Tin, trong năm trường đã gửi Personal Statement đi, Tin được thông báo nhận thẳng vào một trường. Trường thứ hai, sau khi qua phỏng vấn, cũng được thông báo là nhận luôn. Duy có trường hợp làm Tin căng thẳng nhất, là cụm đại học Oxford, trường hẹn lên lưu lại trường trong vòng ba ngày để dự hai cuộc phỏng vấn và thi đàn cho đầu vào hai trường đại học thành viên trong cụm trường này. (À, để mình giải thích thêm về khái niệm Đại học Oxford. Oxford không phải là một trường đại học duy nhất, mà là một quần thể, gồm 39 trường đại học thành viên (tính cho tới năm nay), quây quần cùng nhau trên địa bàn trung tâm thành phố Oxford, tạo nên một thương hiệu Oxford University nhiều năm qua đào tạo ra nhiều nguyên thủ quốc gia của nhiều nước trên thế giới đó. Các đại học thành viên được gọi là các College, chứ ở Anh, College không mang nghĩa là trường Cao đẳng như ở Mỹ).
Tin Nhái nhà mình không nằm trong nhóm học sinh xuất sắc nhất của trường. Tuy vậy, việc nhờ một Personal Statement mà được nhiều trường tiếp nhận một cách nhiệt tình như vậy, nhìn theo một cách nào đó, vẫn chứng minh rằng cái Personal Statement này tương đối hiệu quả. Mình nằn nì mãi, cậu chàng mới chuyển cái Personal Statement của cậu sang cho mình xem. Mà còn mắc cỡ, nói con gửi đi hết rồi con mới gửi mẹ coi, coi như tham khảo thôi đó, chứ không phải xin ý kiến hay nhờ mẹ ‘chỉ điểm’ gì đâu, nha… 🙂
….
… Choy oy, ta nói, mình coi xong…, rụng nước mắt hết mấy chỗ, haha. Hèn chi mà ảnh hỏng ‘lụm tim’ mấy thành viên ban tuyển chọn hà!
Sáng nay Tin báo, con cũng đã qua xong nốt hai cuộc phỏng vấn tại đây rồi. Mình nói, những gì tốt đẹp nhất con đã cố gắng hết sức, và đã thể hiện được. Còn lại, mình để tùy duyên đi con.
Mình đợi con xong phần phỏng vấn rồi mới nói với Tin, cho phép mẹ chia sẻ với bạn đọc trang mẹ, về những kinh nghiệm của con khi viết Personal Statement để có được ấn tượng tốt đẹp nơi các trường, nha. Và mẹ sẽ muốn chia sẻ ngay giai đoạn này, khi hai cuộc phỏng vấn vào Oxford còn chưa có kết quả, để ý nghĩa của sự chia sẻ này nằm đúng vào tính hiệu quả của Personal Statement mà thôi. Sẽ có không ít các bạn cũng đang học IB hoặc tương tự muốn tham khảo dạng thông tin này, các bạn sẽ đỡ lúng túng hơn. Tin đồng ý.
Theo đó, Tin nói, Việt Nam mình tuy giáo trình dạy Văn nhiều chỗ cũng còn bất cập, tuy vậy, tinh thần chung: thể hiện được cảm xúc của mình vào các bài viết - là một điều con cho rằng rất hay nha mẹ. Các bạn con từ các nước tiên tiến hơn mình tới, các bạn viết Personal Statement đều rất tốt, rất chuẩn, nhưng nhiều bạn viết đọc ra trong đó thấy hơi khô khan, không ‘nhìn’ ra được đam mê của các bạn, cũng ít nhìn ra được ‘nét riêng’. Vậy, mình đoán, chính cái ‘nét riêng’ này sẽ thu hút sự chú ý của những nhà tuyển chọn, vốn phải đọc hàng trăm thư tự giới thiệu gửi về.
Tiếp theo, cần phải xác định: cảm xúc chỉ là chất dẫn, còn trong phần nội dung chính, ta vẫn phải có sự phân tích đủ sâu vấn đề mà mình quan tâm, được thể hiện theo quan điểm riêng của mình, dưới góc nhìn riêng của bản thân.
Cái kết cũng là phần không kém quan trọng, khi chốt lại vấn đề, mà vẫn thổi vào đó một chút cảm xúc. Ở đây, Tin cũng đã dùng một loại thủ pháp mẹ Tin cũng rất thích dùng… Đó là câu kết lặp lại chính cái ý mình dùng để mở đầu bài. Như vậy sẽ tạo được một dạng ‘điểm nhấn’ nhẹ nhàng, xóa mờ đi cảm giác ‘quá học thuật’ mà phần nội dung đã bắt buộc phải chuyển tải.
Để mọi người dễ tham khảo, mình xin trích đăng nguyên văn phần Personal Statement của Tin dưới đây bằng tiếng Anh nhé. Mình chuyển ngữ phần đầu và hai phần cuối, được gắn luôn vào dưới mỗi đoạn gốc. Riêng đoạn giữa quá tập trung vào chuyên môn phân tích âm nhạc cổ điển, xin phép không cần dịch phần này.
Hy vọng rằng Personal Statement này cung cấp được vài khái niệm về ‘nét riêng’ trong thể hiện, để giúp thêm cho nhiều bạn trẻ khác, trong bước đường tiếp tục con đường học tập của mình, nhé!
(12.12.2019 – QH)
---
[Personal Statement – Toai Nguyen]
[Thư tự giới thiệu vào trường đại học - Ứng viên Toai Nguyen]
At the age of 4, I vaguely remember the first time touching an enormous object that my mum called a Pi-a-no. Since then, music has become inextricably linked to my life. In the first week staying in the UK, without access to my school's piano, homesickness would have been extremely difficult to manage. Hence, the first reason why I am particularly interested in this course: Music helps me to release all of the psychological pressures and apprehensions that I have got.
(Năm lên bốn tuổi, tôi mơ hồ nhớ cảm giác được chạm tay lần đầu tiên vào một vật thể to đùng mà mẹ tôi gọi là “đàn Pi-a-no”. Kể từ ngày ấy, âm nhạc đã gắn liền với tôi như hai người bạn tri kỷ. Trong tuần lễ đầu tiên xa nhà đi học tại nước Anh, nếu không có cây piano tại trường, có lẽ nỗi nhớ nhà đã trở nên khó mà chịu nổi. Và đó cũng chính là lý do đầu tiên vì sao tôi đặc biệt quan tâm tới chuyên ngành này: Âm nhạc giúp tôi giải tỏa toàn bộ những căng thẳng và lo lắng tích tụ trong tôi).
In times of pressure, I found Chopin's Waltz op. 64 no.2 my perpetual favourite. Generally, I am interested in the piece's tempo indication: tempo giusto, which is fully contradicting; although the musicians may choose the tempo they prefer, following it strictly is a must. I wish to move towards strong analytical understandings of the piece (e.g. comparing features of the chromatic phrases on bar 13-16 and 45-48 respectively). Firstly, the second ascending chromatic phrase is faster than the first descending one, marked pìu mosso. Secondly, although both phrases diminuendo, their roles are quite distinct; the one on the first phrase combined with the cadential chords G#m6/4-D#7 emphasise the return of tempo I surprisingly when G#7 appears on bar 16 as a dominant of D#7, whereas the similar indication on the second one tends to push the piece, poco un poco rit, towards a peaceful ending, instead of preparing for another surprising event. Most importantly, the structures of these two phrases are relatively different; although the first one is properly chromatic, Chopin decided to duplicate all the notes (G#-G#-Fx-Fx-F#-F#...) in order to fulfill his progress of prolongation, whilst the second one is a non-continuous long phrase, where 2 shorter phrases (F#-G-G#-A and D#-E-E#-F#-Fx-G# respectively) are separately involved to resolve the piece at the high C#.
(Trong những lúc căng thẳng, bản Waltz op. 64 no.2 của nhà soạn nhạc Chopin là chọn lựa hàng đầu của tôi để nghe, để chơi, để giải tỏa).
(Tiếp theo là phần phân tích chuyên môn về tiết tấu, hòa âm, cấu trúc tác phẩm…)
I also love reading history and geography, and I sincerely believe that contextual knowledge (e.g. Polish Romanticism in Post-Duchy of Warsaw) and knowledge of the composer will facilitate my musical understanding. I have been asking some questions in terms of musical history, even though I do not formally study it at school. One of them, as someone raised in the non-Western world, was "Why are the most common musical indications in Italian, although German-speaking composers, such as W.A.Mozart and the 3Bs, are arguably more canonical?" In this case historical reading lead to the answer; the general influence of the Catholic church in the late Medieval and Renaissance periods is the starting point: For instance, thanks to Guido d'Arezzo, a Benedictine monk, the modern-day stave was created; early religious compositions like cantata, toccata and oratorio indubitably originated in Italy and spread throughout the West. The works of many important Italian instrumental makers in the Renaissance and Baroque periods acquired widespread fame, to say nothing of the material aspects such as the widespread adoption of Cristofori’s Fortepiano in the mid-18th century and the enduring reputation for quality of Italian instruments (such as the string instruments of Stradivari and Del Gesù). Hence, for a variety of reasons Italian musical culture came to be regarded as the standard, and Italian terminology was adopted widely. This is an elementary example of the questions about the relationships between the historical and cultural aspects of music, another reason why I chose to apply to the university's music degree.
(Tôi cũng thích đọc những tài liệu về lịch sử, địa lý và tin rằng những kiến thức về bối cảnh xã hội cũng như vị trí địa lý của một nền âm nhạc (chẳng hạn như “Âm nhạc Lãng mạn ở Ba Lan ở thời kỳ Hậu Công quốc Warszawa), thêm vào đó là sự hiểu biết về những nhà soạn nhạc nổi tiếng trên thế giới sẽ giúp việc học bộ môn Âm nhạc của tôi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù không được học bộ môn này một cách chính thức ở môi trường trung học, tôi đã từng đặt ra nhiều câu hỏi về lịch sử phát triển của Âm nhạc như một sở thích của bản thân; và một trong số đó, “Vì sao hầu hết những thuật ngữ Âm nhạc cổ điển được sử dụng rộng rãi nhất là tiếng Ý, trong khi những nhà soạn nhạc nói tiếng Đức (Ví dụ như Mozart và bộ 3B) thường được biết đến rộng rãi hơn?” Trong trường hợp này, tôi tin rằng việc đọc những tài liệu lịch sử và địa lý sẽ giúp tôi đưa ra câu trả lời chính xác nhất. Thứ nhất, chúng ta không thể phủ nhận rằng tầm ảnh hưởng của Giáo hội Công giáo La Mã trên toàn cõi châu Âu trong thời kỳ Trung đại và Hậu kỳ Trung đại (Phục hưng) chính là yếu tố hàng đầu: Nhờ Guido D’arezzo, một giáo sĩ dòng Biển Đức sống vào thế kỷ 11, khuông nhạc (hiện đại) đã ra đời và dĩ nhiên trở thành một phần không thể thiếu trong môn Âm nhạc; một số tác phẩm mang tính chất thế tục tôn giáo như oratario, cantata và toccata bắt nguồn từ đất nước hình chiếc ủng (tức Italia) và được phổ biến rộng rãi ở phương Tây. Thứ hai, yếu tố làm nên sự khác biệt của Italia với các quốc gia khác đến từ những người sáng chế nhạc cụ: Xuyên suốt thời kỳ Phục hưng và Baroque, chúng ta không thể không kể đến sự phổ biến của cây đàn fortepiano được sáng tạo đầu tiên bởi Bartholomeo Cristorri di Francesco ở Italia vào thế kỷ XVIII, và đồng thời là sự trường tồn theo thời gian của những kiệt tác nhạc cụ bộ dây kinh điển được tạo ra bởi những nghệ nhân Stradivari và del Gesù. Nhìn chung, vì rất nhiều lý do mà Âm nhạc hàn lâm Italia được xem như là chuẩn mực của Âm nhạc Cổ điển (Đặc biệt là thời kỳ đầu), nên các thuật ngữ Âm nhạc cũng trở nên phổ biến theo. Đây là một ví dụ đơn giản của những câu hỏi về sự tương quan giữa các khía cạnh lịch sử và văn hóa của Âm nhạc, thêm một lý do nữa khiến tôi muốn chọn ngành học này.
I have had to carefully manage my time to study outside school and practise adequately, because the subject is not available in my school. Before arriving in the UK, I was managing the Secondary school's Music club; since being here, I have had the opportunity to perform several times a year including a graduation ceremony at Oxford Town Hall, as well as playing in the Community's programmes back in my home country during the Summer holidays. Wherever I go, the enormous object that I vaguely remember my mum called a "Pi-a-no" at the age of 4 will never be separated from me.
(Tôi đã phải xoay sở thời gian khá vất vả để vẫn theo học Âm nhạc bên ngoài cũng như luyện tập Âm nhạc được đường hoàng, bên cạnh đảm bảo học tốt các môn chính thống tại trường (vì môn Âm nhạc không có trong danh mục các môn học thuộc hệ thống IB ở trường tôi). Trước khi đến Anh, tôi từng có thời gian làm quản lý Câu lạc bộ Âm nhạc ở trường cấp 2; và tôi đã có cơ hội biểu diễn nhiều hơn khi đặt chân đến Vương quốc Anh – chẳng hạn như tại Lễ tốt nghiệp của khóa các anh chị năm trước vào năm ngoái, và tôi cũng biểu diễn trong một số chương trình tại quê nhà Việt Nam của tôi trong những ngày nghỉ hè. Dù ở nơi nào đi chăng nữa, cái vật thể to đùng mẹ tôi từng gọi là “đàn Pi-a-no” trong trí nhớ mơ hồ của tôi ở cái tuổi lên bốn năm nào sẽ không bao giờ tách rời khỏi cuộc đời tôi).
_****_
😊 Đi kiếm hình gắn vô bài viết này, ra mấy tấm hình cũ thấy thương quá... Hình đầu là những ngày đầu tiên ảnh mô tả "mơ hồ nhớ vật thể to đùng mà mẹ tôi gọi là 'Đàn Pi-a-no'" đó. Hình tiếp theo là đúng cái năm ảnh bắt đầu học nhạc, năm 4 tuổi. Hình 3... khỏi giải thích rồi. Bây giờ của ảnh và mẹ, toàn chụp màn hình lúc mẹ một đầu con một đầu thế giới không hà... 😊
as it was piano chords 在 Robynn Yip Facebook 的最讚貼文
Blog 4
I have a second confession to make. I actually quite admire Taylor Swift. I know, I know. I know she gets a lot of hate, and a lot of people don’t necessarily see her music as “real music”, whatever that means. I know liking her music is sometimes seen as “uncool”- how dare any serious musician say they like her stuff, it’s only for silly teenage girls. But if I’m honest, fewer and fewer people treat the whole Cantopop market as “real music” as well, so perhaps we kinda do share that in common. 🤷🏻♀️ So who am I to diss it? I actually really admire her, and definitely count her as one of my previously unspoken inspirations. I do resonate with the way she writes... because it’s kind of the way I write.
I recently watched her NPR Tiny Desk Concert, and if you don’t know about Tiny Desk, perhaps you could check it out and be inspired - it’s a YouTube channel where artists and musicians perform in a tiny cramped space behind a work desk - and it’s brilliant. I love the rawness of it, the realness of it, and the closeness of it. It takes what happens on a big stage into your average office work space. It was a surprise to see Taylor Swift there, because it usually features up-and-coming artists or jazz musicians, performances of which I enjoy thoroughly also. But this was a surprising one, and so I clicked. I admit I even got a tad bit emotional after watching it, not because of anything else but the fact that I can resonated with so so much the stuff she said about songwriting and her creative process, and I enjoyed how she picked the songs and played completely alone, stripped down and raw, in the songs’ demo versions. In between songs, she shared thoughts and her creative process so openly and vulnerably, and how she wrote her songs as self-therapy, usually with just one instrument, in her pajamas, in the middle of the night. In that format, she somehow still managed to find a dominant spot in the mainstream and manufactured pop world - and that was so reassuring for me because that’s how I have written a TON of my songs.
Very, very early on in my career, before R&K, one producer once said to me, “you’re not the best singer, you’re not really a great guitar player, piano you’re a little better but still not that great... but with everything put together, mayyyybe you would be able to become a little bit of something.”
And for me, to see someone like Taylor Swift do so well in this world, someone who doesn’t belt like Beyoncé, doesn’t shred on the guitar like John Mayer, doesn’t play keys like Alicia Keys, doesn’t riff like Ariana Grande... for someone like Taylor Swift to be the mega success that she is... is undeniably impressive, and downright inspiring to me. She doesn’t use fancy techy gear, she doesn’t use fancy chords, she doesn’t do fancy grooves or sing fancy riffs. She just writes songs like she writes her diary - but she’s also smart and catchy and commercial about it. She is an amazing storyteller of her own life, and without necessarily being the best at singing or any instrument, she was the best at telling her unique stories. With everything put together, and a strong belief in herself - she has used this creativity of hers to garner millions and millions of fans all around the world.
Sometimes, the mastery of a craft looks different for different people. Sometimes it’s not about technical perfection. Sometimes, those who are imperfect, broken, hurt, but headstrong, open, authentic, courageous, and unapologetic are more interesting. It’s like found their own way to harness their scars or life experiences, and turn them into doors leading to their eventual evolution through creativity. They tell stories instead of showing off. It’s reassuring and also comforting that this still sells, with this much competition in the market, and resonates with me so much.
I then watched the TED talk by Elizabeth Gilbert, author of Eat Pray Love after the tiny desk because Taylor said she watched it with tears when inspiration didn’t come. And I just teared myself also. Touched tears. Tears of inspiration. Tears of joy in finding people that seem to think like me, who share the weight of my worries, but are successful and made an impact in the world. I found myself nodding viciously in agreement idiotically in my own living room, when they share the anxieties, insecurities and fears that typically consume the mind of creatives. I am definitely an overthinker so I’m a victim of all that was mentioned. Ok, you’ll have to watch it to understand. But it felt like I was meant to listen to this. It’s based on the daunting feeling of failure when inspiration doesn’t come, or feeling like your best work is “untoppable” and therefore your best days are behind you. But inspiration isn’t from within you. Inspiration is this mysterious force in the universe, and you just have to catch it when it comes, and even when it doesn’t, just keep showing up for your part of the job anyway until it does. And when time comes, let inspiration, this outer force in the universe take over. You don’t have to be sad for writing a bad song, or too proud for writing a good one. Don’t beat yourself up, and just keep doing what you do. Leave that fear behind you. Absolutely life changing.
And with this, I’m gonna go turn on my water tap of inspiration and try to work on some songwriting now. Thanks for checking in 🙂
Till next time.
Choose love, and bring light.
xRobynn
#robynnblogs
Do share what you think on what my next confession should be. 🙂
as it was piano chords 在 itsAmanda! Youtube 的最讚貼文
There’s no score available, this cover was done by ear.
周杰倫6首經典情歌串燒來了!
明明就、青花瓷、擱淺、楓、手寫的從前、退後
周杰倫的歌比一般歌手的歌不容易聽膩
不管是旋律、和弦、還是歌詞都很特別
所有歌的key我都是照著原本的 沒有升高或降低
這也算是我其中一個強迫症🤣
每次彈cover我絕對不改key
因為我覺得人家歌手寫那個key一定有他的道理 所以我就是一定要照著他的key彈!
人家每次問我最喜歡聽誰的中文歌
我一定立馬回答周杰倫:))
他的歌我聽最多 所也才有辦法做接歌
之前在我IG精選動態也有即興彈周杰倫的接歌過
但那每首歌只需要彈15秒 所以很容易
這次彈這個一鏡到底 連著六首
我只能說 差點沒被我自己搞死🤣
因爲一鏡到底 沒有修音的緣故
所以有些微錯音還請大家多多包容🧡
希望你們喜歡這次的cover!
Here is a mashup of six songs I’ve pieced together from Jay Chou! @周杰倫 Jay Chou
I played all the songs with its original keys because I feel like there must be a reason the singer chose these keys for the songs.
Jay Chou has been my favorite Taiwanese singer since I was young - you won’t get tired of his songs easily because the melodies, chords and lyrics are just so unique.
I actually improvised Jay Chou’s songs on my Instagram before (you guys can still see it on my Instagram Highlight.) That was easy because I only had to play 15 seconds for each song:))
But now, there are six songs in a row, with a duration of 11 minutes in total (all done in one take)...so you might hear some wrong notes:p
Anyway, I hope you guys will love this cover the same as I do👾💞
🎵收音器材:
Microphone: https://bit.ly/3pJrEkB
Interface: https://bit.ly/3bNyXTJ
🔎Find me on Instagram: itsamandalo
https://www.instagram.com/itsamandalo/
📩Contact me: piano860623@gmail.com
as it was piano chords 在 Jess Wy 雷婉妍 Youtube 的最讚貼文
This is a nursery rhyme that I loved to sing when I was a little kid, a song that is dear to my heart as it reminds me of my childhood and my loved ones.
I hope everyone of you is doing well in this season, but if you don't, I hope my singing will cheer you up a little! :)
Things will get better, so stay strong and be hopeful!
If you like my video, please give me a thumbs up and subscribe to my channel !! ??????
http://tiny.cc/t0kxdz
Facebook : https://www.facebook.com/jesswymusic
IG : https://www.instagram.com/jesswymusic
這是我小時候很愛唱的兒歌,它會讓我想起我的童年和我的親人,有著特別的含義。希望你們每一個人在這段期間都好好的,如果你最近比較失落,我希望這首歌給你力量和安慰,事情總會好轉的,要堅強好嗎 :)
如果你喜歡我的影片,記得分享 + 訂閱 + 開啟小鈴鐺 !! ??????
http://tiny.cc/t0kxdz
JJ 《交換餘生》: https://youtu.be/fqN27zHRmaQ
自創曲 《巨嬰》: https://youtu.be/a1ZpAUBe9-8
周杰倫 《Mojito》: https://youtu.be/gSHk7Y2cEKM
Love Song- 方大同 : https://youtu.be/dDYgn6BUTXA
與我無關: https://youtu.be/kYEHVo_UhxA
踮起腳尖愛 - 洪佩瑜: https://youtu.be/9eyf3nw78xw
Forever Young- 艾怡良 : https://youtu.be/T6nwsfdQt7U
太陽 : https://www.youtube.com/watch?v=9OmlLHYPu3g
很久以後:https://youtu.be/tefy_Mv5xYU
Smile : https://www.youtube.com/watch?v=XeI0yyqlz7A
林宥嘉 - 兜圈 : https://www.youtube.com/watch?v=K0tP4XrPJ18
周杰倫 -說好不哭 : https://www.youtube.com/watch?v=_ksHoFCmknk
周杰倫 《等你下課》 : https://www.youtube.com/watch?v=yKEkbpPUbV0
【延禧攻略】《雪落下的聲音》: https://www.youtube.com/watch?v=GwldExheULs
體面 X 說散就散 : https://www.youtube.com/watch?v=wIAjhp-6OrE
盧廣仲 《幾分之幾》 : https://www.youtube.com/watch?v=X5jFUAeAhHo
我還年輕 我還年輕:https://www.youtube.com/watch?v=B8I2yDcWSlM
Lyrics:
You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are gray
You'll never know dear how much I love you
Please don't take my sunshine away
The other night dear, as I lay sleeping
I dreamed I held you in my arms
But when I awoke, dear, I was mistaken
So I hung my head and I cried.
You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are gray
You'll never know dear, how much I love you
Please don't take my sunshine away
#YouAreMySunshine #Lullaby #LiveRecording
#Sunshine #StayWell #StayAtHome #coversong #jazz #piano #musiccover
as it was piano chords 在 Charis Chua Youtube 的最佳貼文
CHARIS 蔡佳靈
FB 粉絲頁: https://www.facebook.com/charischuamusic
IG: https://www.instagram.com/chariscl
Weibo微博: http://www.weibo.com/charischua
Bandcamp: http://charis.bandcamp.com/
#Alwaysrememberusthisway is my favourite track in #astarisborn.
I'm sure many of you watched or heard of this year's Oscar's :)
Like many people, I was quite moved by Lady Gaga's passionate speech about her musical journey when she received her Oscars. Life in music can be really hard work, as she said. Pursuing ANY dream or goal in general is hard work, but the growth it brings to our lives is immeasurably precious. So let's not become weary of doing good peeps! Have a great week!
這一次分享「#一個巨星誕生」電影裡我最喜歡的歌:'Always Remember Us This Way'。
親愛的朋友有看2019的奧斯卡金像獎?沒跟到的朋友可能也有看到網路上傳女神卡卡得獎的感言:「你們可能不會知道走到這一步有多難,真的很辛苦」。要追求夢想或要認真生活的確需要堅持和努力,很多時候會很辛苦。但旅程的成長和抵達目的地的感受是非常寶貴的。我自己很多時候都有想到要放棄想要擺爛,但感謝主祂總是陪著我們往前走。
中文翻譯: http://carl740916.pixnet.net/blog/post/349352410-%E3%80%90%E7%8E%A9-%E9%9F%B3%E6%A8%82%E3%80%91%22always-remember-us-this-way%22-%E4%B8%AD%E8%8B%B1%E6%96%87%E6%AD%8C