รายการ Viewfinder 28 สิงหาคม 2564
Asia Rama : “เหลียงเฉาเหว่ย” ผู้แสดงได้ทุกบทบาท
News Update : 1. ค่าย Blumhouse ปล่อยตัวอย่างแรกของหนังสยองขวัญเรื่องล่าสุด The Black Phone ในงาน CinemaCon 2021
2. Christian Bale จะรับบทบทนักบุญ-คนบาป ในหนังดรามา The Church of the Living Dangerously
3. Disney ประกาศสร้างซีรีส์เรื่องใหม่ “Wedding Season” มี Rosa Salazar รับบทนำ
Home Ent. : Food Wars!: Shokugeki no Soma
Now Showing : Sweet Girl และ Good Doctor (2013)
Scoop : เหตุการณ์มัจจุราชบงการ กับเรื่องจริงของเหตุการณ์จากอีกมุม
https://youtu.be/dFv2Bcnr9XE
同時也有3部Youtube影片,追蹤數超過8,320的網紅ItsGirlZeremyyy,也在其Youtube影片中提到,Zam and Jinx has returned back to life!! Watch their journey before Season 2 begin. [DISCLAIMER] 'Juices Squad' series is not related with original...
「the good doctor season 2」的推薦目錄:
- 關於the good doctor season 2 在 Viewfinder Fanpage Facebook 的最讚貼文
- 關於the good doctor season 2 在 Nguyễn Thành Facebook 的精選貼文
- 關於the good doctor season 2 在 Racheal Kwacz - Child & Family Development Specialist Facebook 的最佳解答
- 關於the good doctor season 2 在 ItsGirlZeremyyy Youtube 的最佳貼文
- 關於the good doctor season 2 在 Doctor KONAN / 木南 Youtube 的最讚貼文
- 關於the good doctor season 2 在 pennyccw Youtube 的精選貼文
- 關於the good doctor season 2 在 好醫生良醫墨非第2季3集the good doctor Season 2 episode 3 的評價
- 關於the good doctor season 2 在 The Good Doctor Season 2 Trailer (HD) - YouTube 的評價
the good doctor season 2 在 Nguyễn Thành Facebook 的精選貼文
Đây là chương một của truyện mình đã gửi cho anh Thành để xét duyệt đọc audio. Bạn thử đọc rồi cho nhận xét được chứ?
...
Giới thiệu:
Milton, Pensylvania là một thị trấn yên bình, người dân thân thiện ở khắp mọi nơi và là một nơi đáng sống cho những ai muốn tìm đến cùng gia đình.
Thế nhưng không còn như vậy nữa: Mọi chuyện bắt đầu sau khi một đứa trẻ bị tấn công bởi thú hoang, và đó cũng chính là lúc mà những bí mật đen tối bị phác giác ra từ các cuộc thí nghiệm về một thứ gì đó được gọi là Cổng Lượng Tử.
Nỗi kinh hoàng đang dần xâm chiếm lấy thị trấn, nó bắt đầu lan rộng và kéo theo hàng loạt sự mất tích không thể giải đáp. Dù vậy, người dân lại gần như không hề hay biết. Chỉ có một vài cá nhân nhận ra được nó - cho đến khi quá muộn và trả giá bằng máu, cái chết, xé xác, ăn thịt,...
Một thời gian sau đó, một vài cá nhân đã rời khỏi nơi mà mình sinh ra. Nhưng khi mọi thứ trở nên đen tối một lần nữa. Chúng xuất hiện và gieo rắc cơn ác mộng - đó là lúc mà họ nhân ra rằng bản thân cần phải quay trở lại để tiêu diệt nó một lần và mãi mãi.
PHẦN 1: KHỞI ĐẦU KINH HOÀNG
“Câu truyện bắt đầu!
Tiếng lộp bộp của cơn mưa
Chạy nhảy và nô đùa
Âm thanh rền vang
Những mảnh ghép
Vị đắng đầu lưỡi và hương vị ngọt dịu
Họ sợ hãi, bị ám ảnh bởi những thứ siêu thực, điên cuồng và sẵn sàng biến mất như một dịch bệnh chết người...”
- Kit -
CHƯƠNG MỘT: CƠN MƯA LỚN (2013)
1
Những con quái vật bám đuôi. Một thế giới đáng sợ. Tại một thời điểm sau này, khi mà cơn ác mộng dần quay trở lại thì chắc chắn những đứa trẻ đã lớn sẽ phải nhận ra mình cần tiêu diệt nó đến tận gốc rễ. Như đã nói, với một vài cá nhân có thể làm những công việc lớn lao khi đã trưởng thành, thế nhưng nỗi ám ảnh đó vẫn không dừng lại cho đến khi nó kết thúc.
Âm u!
Bầu trời đã bắt đầu rơi xuống những giọt đầu tiên của cơn mưa mùa hè tháng 7, khiến cho nó trở nên nhập nhoạng và mù mờ nhanh hơn dù mới bắt đầu trở tối. Như một sự báo hiệu rằng sẽ không thể thấy một đường nứt ánh sáng mặt trời nào, dù cho những đám mây nặng hạt kia có dừng cơn mưa lại đi chăng nữa. Thông thường vào những lúc thế này, sẽ chẳng có bất cứ một mùa mưa nào kéo dài quá một tuần. Thế nhưng đây chỉ là sai lầm trong sự phán đoán được định hướng sẵn từ kênh TWC[1]. Cơn mưa này mang dáng vẻ của một sự kỳ dị lạ thường mà bất kể ai trong thị trấn Milton cũng dần nhận ra một điều: Cơn mưa này sẽ không kết thúc sớm. Và khi thời tiết dần trở nên tệ hơn thì mái hiên bên ngoài của những ngôi nhà được dựng lên để tránh bị tạt vào trong.
Gần như mọi người dân ở Milton đều ghét mưa. Thật khó khăn để di chuyển trong khi họ cần phải đi đâu đó thật sự: Những thứ đồ linh tinh chất đống bên trong nhà kho cần được đem quăng ra ngoài bãi rác, hay bán cho những thợ điện thu mua đồ cũ. Mà thợ điện ở thị trấn này thì chỉ có một mà thôi - ông Bill Wastone trên đường Miner. Với một ngôi nhà mà ngoài sân toàn là những món đồ điện tử, thật chẳng khó khăn để quyết định bán cho gã đàn ông cuồng thiết bị diện tử bị hỏng. Tuy nhiên, không chỉ việc phải đi thanh lý hết những món đồ cũ mà có người còn chợt nhớ ra trong tủ lạnh chẳng còn gì cả - đúng nghĩa đen. Tủ lạnh thật sự gần như trống không và đang chứa những thứ như hộp sữa chua ăn dở, hoặc một hộp mì Sir Long Tang của hãng NONGSHIM[2] đã khui từ trước, trông chẳng khác nào đã bị ôi thiu. Họ thật sự cần đi đến cửa hàng tiện lợi và mua một vài thứ gì đó. Khẳng định là thế.
Trái với tâm trạng ủ dột của người lớn trong lúc đang ngồi xem ti vi ở trong nhà, bật đài Summer TV Season[3]lên để xem bộ Royal Pains[4] hoặc The Good Doctor[5]và theo dõi cuộc sống của chàng bác sĩ Shaun Murphy cùng với công việc bác sĩ của anh thì những đứa trẻ ngoài con phố đang chạy dưới cơn mưa tầm tã, mặc những cái áo mưa khác màu nhau. Chúng không sợ sấm chớp đột ngột đánh ngang tai, mà thật ra còn thấy làm thích thú với nó. Lũ trẻ này thích cơn mưa mùa hè, trông có vẻ, thật sự cho đến khi bất cứ một ai trong số cả ba đứa bọn chúng đột nhiên hắt xì hơi một cái thì chúng mới chịu quay trở vô nhà. Shaunidy “Shaun” Goodweather đứng gần một cái hòm thư, nhìn về phía đứa bạn Kevin Shermann và cô bạn Emma Riverborn đang chạy tới ở phía xa.
Dòng nước bên dưới khe rãnh giữa đường vỉa hè và đường lớn tạo thành, chúng chảy róc rách như thể một cơn lũ cỡ nhỏ đang cuốn bay những lá cây, rác rến xuống mấy cái ống cống thông ra biển - mà ai biết được thậm chí còn có cả xác động vật chết nữa. Xoáy nước cuộn tròn, cuốn xuống cống thoát nước, nó đang trở nên lớn hơn tỉ lệ thuận với cơn mưa và trông có vẻ khá vui nhộn. Ở đâu đó, mùi hôi thối, tanh tưởi của xác động vật bốc lên - giả thuyết đã đúng - và có cả mùi phân.
Dưới những mái nhà là âm thanh rơi lộp bộp ấm cúng, pha lẫn đâu đó có mùi phân chim đang chậm rãi trôi xuống máng xối. Mùi hôi thối của rác vẫn còn - vừa mới đây, một cuộc tổng vệ sinh toàn bộ Milton đã được tiến hành với tiêu chí về một cái gì đó gọi là sạch-triệt-để. Có lẽ lý do cho việc này là những thứ mùi hôi thối từ ống cống, rác ven đường làm mất thẩm mỹ khu phố đến nỗi mọi người không thể làm ngơ được nữa và cần được dọn sạch. Nếu đã như vậy mà còn chịu nổi, thật chẳng ra làm sao nếu để người ngoài biết được thị trấn lại bẩn thỉu đến thế. Mất từ sáng tới trưa nắng gắt, họ đã hoàn thành được tiêu chí đặt ra và chỉ tiêu đó chỉ bằng nửa phần so với độ bẩn thỉu của toàn bộ thị trấn, do đó người dân quyết định để phần còn lại cho cơn mưa hàng năm giải quyết. Có thể có những kẻ lười biếng như gã Frank Riverborn hay lũ côn đồ mang tên The Scar trong thị trấn ra vẻ vô tâm, nhưng chỉ là một phần tử nhỏ của Milton mà thôi. Đôi lúc lũ trẻ cũng dùng lũ bọn chúng ra để tạo trò đùa. Mà trò đùa gì thì cũng biết rồi đấy. Nó liên quan đến cái tên nực cười của nhóm côn đồ - The Scar - là Vết Sẹo. Tôi sẽ không cần hỏi gì thêm và thốt lên rằng Cái tên ngầu thật nhỉ? Nhưng cuối cùng sự thật là chỉ có hai thằng: Thủ lĩnh Gus Holloway với thằng bạn chơi thân trong băng, Newer Goodguy, mới đang mang sự vinh hạnh được in hai dấu sẹo thật sự - thằng thủ lĩnh nằm ở bên má trái còn Newer thì ở bàn tay phải. Lũ thành viên còn lại như Willy Bandson, Johar Tophill, Joseph Northber thì lại chẳng có vết nào. À nhầm, nếu bạn có mắt thì vẫn thấy ba thằng còn lại sẽ có vài vết - ý là nhiều hơn cả hai thằng đứng đầu chỉ có một. Nhưng tôi cũng xin nói với một lời thô lỗ rằng Bạn có mắt mà như mù nếu nghĩ rằng đống hình xăm nghệ thuật đó là sẹo thật. Khốn nạn ghê đấy! Trông chúng ngầu và y như thật. Nhưng cái ngầu đó có lẽ chỉ do chúng tự huyễn ra với chút gì đó được gọi là ngu vãi cứt ra! Hoặc chúng tự rạch một đường ở đâu đó rồi khoe mẽ rằng đây là chiến tích sau một trận ẩu đả thì có lẽ còn đáng tin hơn. Và không may, những vết “sẹo” đó lại chính là trò cười cho lũ trẻ trong thị trấn. Điều đáng nói nhất ở đây là: Hi vọng những cửa hàng xăm mà mấy thằng đó đến thật sự an toàn trước những căn bệnh lây qua đường máu kinh khủng như AIDS. Nếu như vậy thì có lẽ không cần xăm nữa, chuyển sang dùng dao cùng với sự dũng cảm để rạch thật một đường, hoặc là mua mấy bịch bánh trẻ em nào đó có hình xăm mẫu đi kèm, dễ bay màu và khá sạch sẽ sau khi xoá bằng nước và xà phòng xem ra còn có lý hơn.
Shaunidy “Shaun” Goodweather. Mười một tuổi. Cùng tuổi với hai đứa bạn đang rẽ theo hướng vỉa hè trên con đường Karchurb sang đường Mobidyck - ngược đường với nhà của August Martinez - lũ trẻ cùng nhau chơi trò đá nước tung toé lên, làm áo mưa của chúng dính bùn đất rất nhiều. Thật may mắn, những chiếc áo mưa đó như là đồ bảo vệ cho mấy cái áo bên trong không trở thành nguyên nhân để gia đình chúng phải mắng một trận.
Khi vừa chạy ngang qua một gốc cây thì tia sét tiếp theo cũng đã giáng xuống và tạo thành một vết rạch trên bầu trời tựa như cánh cổng để đến với thế giới khác. Khoảnh khắc trở nên thu hút hơn, Shaun nhận thấy có một cái gì đó kỳ lạ đến nỗi cậu bé phải nhìn lên bầu trời. Không biết đã bỏ rơi lũ bạn dưới này bao lâu, chỉ biết rằng khi Shaun đang đứng như tượng đồng, ngước nhìn lên bầu trời để cho nước mưa rơi lốp bốp vào mặt thì hai đứa trẻ còn lại đã mò tới bên cạnh và...
“Bùmmm!”
“AAA!”
Kevin Shermann và Emma Riverborn - với cái kính tròn của cô bé suýt rơi - cười lớn khi thấy bộ dạng của Shaun giật mình và ngã xuống, làm vũng nước từ đâu trùng hợp nằm ngay chỗ mông Shaun đáp văng nước lên tung toé. Có lẽ, Kev và Emma vui vì nhìn tình cảnh của Shaun cũng như việc chúng chỉ bị thiệt hại một xíu khi bùn đất dính lên đế giày cao su. Đứa trẻ bị hù doạ và rơi xuống vũng nước không có vẻ gì là tức giận, gương mặt nhăn nhó đó của Shaun chỉ là đang giả vờ mà thôi. Cuối cùng cậu cũng nhịn không được nữa mà cười lớn như hai người kia. Dưới cơn mưa lớn rơi xuống thị trấn Milton, lũ trẻ đang có một trận cười sáng khoái. Có thể nói, cảnh tượng này cho ta thấy được sự thân thiết và hồn nhiên của nhóm “Pika Pika” được thành lập sau khi chúng xem bộ phim hoạt hình Pokemon. Một cái tên rất ư là ngại ngùng, có phần xấu hổ đối với Emma vì cô bé không thích làm nổi bật mình một cách ngu ngốc so với Katie Panchorth hay đám bạn của cô ta. Thật là lố bịch khi chỉ mới học lớp sáu thì đã tô son, trét phấn đầy trên mặt như thế. Đã vậy nhà trường lại chẳng có một lệnh cấm nào về việc đó cả. Thật tự do và trông khá phóng túng như một con đĩ tại các quán hộp đêm ở bang Nevada[6]. Đã vậy, Katie và cả nhóm của con nhỏ còn mang bản tính côn đồ ngu ngốc.
Shaunidy Goodweather - một đứa trẻ mà hai đứa bạn còn lại ca ngợi và thích thú với cái được gọi là “sức mạnh siêu nhiên” không biết điều gì chuẩn bị xảy đến với cậu và những người xung quanh. Thật sự khó khăn khi phải nói rằng rất phũ phàng, anh trai của Shaun chắc chắn sẽ rất ân hận. Một người anh ruột có tên Nolan Goodweather được biết đến với những từ ngữ chửi rủa, thô tục - mà không có bất cứ một giáo viên nào hay những người lớn có học thức thật sự dám nói trước mặt - như Thằng bóng hay Thằng đồng tính bệnh hoạn dù rằng, có lẽ anh ấy không phải là một đồng tính. Thế nhưng cái danh đó luôn đeo bám anh của Shaun bất kể việc anh ấy có cố gắng như thế nào. Đã vậy thì không quan tâm là chính xác nhất, mặc kệ những lời nói độc mồm từ lũ ngu ngốc não lợn ấy. Nolan là một người thông minh, đẹp trai và có một tính cách kinh khủng nhất mà ba đứa trẻ này biết được. Và sẽ không may nếu thật sự chúng chưa bao giờ biết Nolan là ai. Là anh của Shaun. Đúng rồi đấy. Một người anh trai tốt nhất mà Shaun tưởng chừng như mơ ước đã trở thành hiện thực và may mắn lắm mới có được. Anh ấy luôn được thầy cô trong trường yêu quý với những khả năng tuyệt vời của mình trong gần như tất cả môn học. Gần như, là vậy đấy, Nolan là một đứa trẻ từ khi được sinh ra thì đã mắc một căn bệnh liên quan đến hô hấp - hen suyễn.Thật ra không quá tồi tệ so với y học hiện thời. Chỉ là đối với Nolan, hen suyễn như một bức tường ngăn cách với những người bạn cùng lứa khác ở trong trường. Và có lẽ nếu không có August Martinez thì anh của Shaun đã tự sát từ đời kiếp nào vì những trò trêu chọc quá đáng mất rồi. Cả hai người đều là bạn từ nhỏ, vậy nên August luôn thân thiết với Nolan và có phần quan tâm thái quá đến nỗi nhiều lúc Shaun phải tự hỏi rằng August có thật sự là trai thẳng hay là đồng tínhvà đang có tình cảm đặc biệt với anh trai mình. Ừ thì việc đó thật sự không phải là quá đáng, thậm chí Shaun còn không lo lắng gì khi đồng ý họ đến với nhau. Miễn là anh cậu hạnh phúc thôi. Thế nhưng, dù Nolan có đôi mắt màu xanh dương rất đẹp, răng khểnh và có làn da trắng phau cùng sức khoẻ yếu đuối của mình, dường như Nolan không phải là một người đồng tính. Shaun đôi lúc cười thầm và kể cho đám bạn nghe về chuyện đó để rồi nhận lại những nét biểu cảm như Kev, cười như dại rồi phỏng đoán chính xác giống Shaun từng nghĩ; nhưng Emma thì lại trông có vẻ như không thể tin được vào tai của mình.
2
Nolan Goodweather. Mười sáu tuổi. Đang bị nhấn chìm bởi một cơn bão bài tập nằm trên mặt giấy của cậu. Không phải vì cậu không làm được, mà bởi chính do có quá nhiều. Về chất lượng khó và bài ít thì có thể làm xong nhanh, nhưng về số lượng nhiều - đã đến ngưỡng quá tải - thì chắc điều ngược lại có thể sẽ xảy ra. Nhưng cũng may mắn một phần nào đó khi người giúp đỡ cậu vừa tới. Không ngạc nhiên cho lắm, nhà của gia đình Martinez thật ra chỉ cách nhà gia đình Goodweather một ngã rẽ ở cuối đường - Lumer sang Karchurb - mà thôi. Một tiếng chuông vang lên tính tong cho thấy có người đang đứng trước hiên nhà chờ đợi. Không sai, đó là August, cậu ta cao hơn Nolan gần nửa cái đầu. Ngay khi nhìn thấy cửa mở, August nở một nụ cười, ôm chầm lấy Nolan.
“Này, nhớ mình hả?” August hỏi, thả lỏng ra nhưng vẫn vịn đôi vai nhỏ nhắn của Nolan.
“Làm trò chết tiệt gì vậy? Đây là nhà mình đấy.” Nolan nhăn mặt, cảm thấy khó chịu với nét cư xử của bạn mình có đôi chút thái quá.
“Thôi nào, mình nhớ cậu tới phát điên.”
“Mệt mỏi!” Nolan thở dài, “Vào nhà lẹ đi, mưa tạt vào ướt nhẹp rồi kìa.”
August gật đầu rồi bước qua cửa, sau đó Nolan nhanh chóng đóng cửa lại trước khi âm thanh mẹ cậu phát ra, vang vọng từ phía phòng khách.
Không có động tĩnh - Vẫn chỉ là bài nhạc Goodbye And I Love You[7] của Karen Carpenter mà bà thường nghe trong đĩa nhạc Horizon cũ, bằng số tuổi của chiếc máy giặt trong căn hầm chứa đồ dưới nhà không thể sử dụng được nữa. Nếu không có tiếng mưa rơi lộp bộp, có lẽ âm thanh từ bài nhạc đang phát ra sẽ hay hơn nhiều. Và cũng vì điều đó mà bà Olive Goodweather luôn ghét mưa. Nó hiển nhiên ảnh hưởng tới niềm hạnh phúc dành cho âm nhạc của bà giảm đi rất nhiều. Ngoài tài năng nghe và cảm thụ những bài nhạc có lời để hát, bà còn đam mê nhạc không lời - mà chủ yếu là đam mê trong việc độc tấu piano. Vừa nhắc tới, bà Olive đã ngồi lên ghế, trước mặt là nhạc cụ piano. Bà gõ những phím âm như là khúc dạo đầu của một bài nhạc nào đó. Và tiếng hát của Karen Carpenter đã dừng lại - có lẽ ti vi đã tắt. Tiếp sau đó, âm thanh từ cây đàn piano được cất lên chậm rãi bài nhạc Fül Elise huyền thoại của Beethoven được mẹ cậu chọn làm một trong những bài yêu thích của bà, được giữa chừng thì âm thanh đổ vỡ cất lên từ dưới tầng hầm. Nốt nhịp sai vô ý, thể hiện sự giận dữ của bà Olive khi bị dừng lại việc yêu thích trong danh sách công việc mà bà định sẵn trong một ngày. Rõ ràng và hiển nhiên khi Nolan nuốt nước bọt, mặt tái xanh.
Mẹ của Shaun và Nolan luôn như thế, bà rất dễ kích động nhưng cũng dễ tự kiềm chế được cảm xúc bất chợt của bản thân mình. Giọng nói bà có vẻ giận dữ, nhưng may thay nó như một quả bong bóng bị kéo căng, chưa vỡ nát ra. Thậm chí, có thể còn đang dịu lại, bà Olive đã giữ được sự dịu dàng của một người mẹ thành công khi bà xuất hiện ở phía cửa phòng khách.
Bà ngó ra phía cửa chính, trong phút chốc có thể tưởng chừng đó là một Tanya Donelly[8] với nét đẹp sắc sảo và đôi lông mi cong dài, không cần phải qua những lớp phấn của việc trang điểm. Tất cả bạn bè của Olive đều khen bà như thế - một Tanya Donelly. Nét đẹp thuần tuý của người phụ nữ ở độ tuổi đã qua bốn mươi và sinh ra hai đứa con, một đứa mười một và một đứa mười sáu tuổi. Nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng ở cửa chính, bà tặc lưỡi và biết ai đã gây nên tiếng động đó. Olive bước về phía nhà bếp. Một khoảng lặng nhỏ trước khi bà nói lớn trong lúc ngó xuống tầng hầm. “Shaun! con với hai đứa bạn mà làm ồn nữa thì mẹ cấm túc luôn nguyên buổi chủ nhật ngày mai đấy.”
“Dạ vâng thưa mẹ!” Tiếng Shaun hét từ dưới tầng hầm vọng lên.
Bà rời khỏi nhà bếp, tặc lưỡi và nhăn mặt khi vẫn nhìn thấy Nolan với August ở phía cửa. Olive nói, “Này Nolan, sau con không mời bạn vào nhà? Coi kìa, nhớ lau cho sạch chân đấy August, đừng làm bẩn nhà của cô.”
“Vâng thưa cô Goodweather.” August nói kèm một nụ cười.
Bà Olive quay vào trong phòng khách, sau đó là âm thanh của tiếng kéo ghế. Tiếp theo, bản Rondo Alla Turca[9] được đánh lên nghe rất vui tai. Bây giờ có thể tin rằng bản nhạc này được đánh trong những ngày mưa... À không, phải nói là đa số những bản nhạc kiểu thế này không nên đánh vì tiếng mưa khiến chúng trở nên thật tệ hại. Dù là vậy, Olive Goodweather vẫn không có dấu hiệu dừng đi việc chơi nhạc.
Trước khi lấy Finmort Goodweather, bà Olive thường chơi nhạc trong một nhà hát ở thành phố New York, và tất nhiên là đẹp hơn bây giờ. Tôi chắc rằng nếu bạn không phải là một người đồng tính nam - cả trường hợp là một đồng tính nữ - thì bạn sẽ không thể kìm lòng được. Một người phụ nữ tuyệt vời được hàng tá đàn ông giàu có, đẹp trai và rất phong độ theo đuổi bởi vì phong thái kiều nữ. Sự mạnh mẽ có trong Olive thường được thấy ở người mẹ của bà - Linn. Một người phụ nữ mà bà luôn ngưỡng mộ và theo đuổi để trở nên giống như thần tượng. Đứa con gái thần tượng mẹ của mình. Bà Linn Ocerlot rất giỏi trong việc hát Opera, thế nhưng tuổi đời của bà ấy không cho phép bà trở nên nổi tiếng hơn nữa, cũng như căn bệnh ung thư cổ tử cung quái ác đã cướp đi sinh mạng bà. Olive đã khóc rất nhiều tại tang lễ trong khi mẹ của mình nằm trong quan tài và bị chôn xuống đất, cái lúc mà bà chỉ mới đặt những dấu chân đầu tiên vào con đường đại học sân khấu ở trường Hartford tại trung tâm Connecticut. Thế nhưng dù cho người mẹ tài năng Linn đã mất, Olive cũng đã có thể vào được Hartford, một ngôi trường mà trước đó người mẹ của bà đã theo học. Bước trên ngưỡng cửa của sự thành công có sẵn cũng như danh tiếng từ thời mẹ mình để lại, Olive không bao lâu sau vụt sáng để trở thành một người phụ nữ cực kỳ thành công tại lĩnh vực nhạc sĩ biểu diễn bằng piano. Cứ mỗi khi chạm vào mặt đàn, người phụ nữ này lại nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ của mình đi diễn và cất lên tiếng hát. Thật không may, Olive Goodweather sẽ không bao giờ bằng Linn Ocerlot được vì chính căn bệnh mà bản thân đã truyền cho đứa con trai bé bỏng Nolan - bà bị hen suyễn lẫn viêm amidan. Cốt yếu của nguyên nhân mà bà không thể hát là do viêm amidan. Thất vọng! Olive rất thất vọng vì mình sẽ không thể so sánh với giọng hát của bà Linn bằng cái niềm kiêu hãnh trước đó - “Con sẽ vượt qua mẹ!” - mà bà đã nói với chính người mẹ của mình. Thế nhưng, việc đánh đàn piano có lẽ khá khẩm hơn khi nhiều người nhận xét Olive giỏi hơn Linn về khoản này. Đó là một sự bù đắp. Và sau đó, dù cho có từ chối bao nhiêu là những lời tán dương có cánh kèm việc mua quà tặng chúc mừng trên ngàn đô như một lời thỉnh cầu từ những danh nhân giàu có, thế nhưng người lọt vào mắt xanh của Olive Ocerlot lại là Finmort Goodweather - một người đàn ông làm cảnh sát trưởng địa phương đang trong dịp đi chơi cùng đồng nghiệp vào tháng 12, năm 1989. Không phải vì ông đẹp trai. Không phải vì ông giàu có. Không phải vì ông có một chức cao vọng trọng hay nắm quyền làm giám đốc ở một công ty tư nhân nào đó. Bởi vì ông là ông. Một người đàn ông dễ dàng ngại ngùng trước bất cứ phụ nữ nào. Chú mèo Church hiện bà đang nuôi cũng chính do người đàn ông đó cứu vì suýt nữa nó đã bị một chiếc xe tải cán qua, trong lúc đuổi một con chuột trên đường. Thật tuyệt vời, gương mặt lại ưa nhìn lẫn sự dũng cảm trong những lúc cần thiết. Finmort Goodweather chính thức - vô tình - cưa đổ Olive Ocerlot vào năm 1990, vị cảnh sát đã có một người vợ tri kỷ nhất trên đời. Và rồi không lâu sau đám cưới được tổ chức vào ngày 26, tháng 10, năm 1994 tại nhà thờ St. Patrick nằm ở phía đông Đại Lộ Thứ Năm, giữa đường 51 và 52 tại trung tâm thành phố Manhattan, New York. Hai năm sau đó, họ nhận được tin là Olive mang thai và cả hai đã có được đứa con đầu lòng - Nolan Goodweather - vào năm 1997, cũng như việc suýt nữa đã đánh mất thằng bé vì từ khi sinh ra thì sức khoẻ của Nolan rất yếu, lại còn bị di truyền bệnh hen suyễn từ mẹ của mình. Do đó thằng bé đã phải sống trong lồng kính từ nhỏ cho tới một tháng tuổi. Và rồi thật may mắn làm sao ở lần mang thai tiếp theo vào năm 2002, đứa con thứ hai của họ, Shaun không bị mắc bệnh hen suyễn. Một sinh linh được chào đời trong sự vui mừng của cha mẹ với sức khoẻ cực kỳ tốt, cũng như không cần tốn một khoản phí từ việc sống trong lồng kính như Nolan. Olive quyết định rời khỏi con đường nghệ thuật khi qua tuổi thứ ba mươi hai, sau khi sinh Shaun, hiện tại bà đã bốn mươi ba tuổi. Bà không hối hận hay tiếc nuối về chuyện đó. Nolan, dù cho sức khoẻ yếu nhưng lại được thừa hưởng tài năng nghệ thuật từ mẹ của mình. Chính thằng bé sẽ giúp bà thực hiện ước mơ dang dở - Và Nolan Goodweather cũng rất yêu quý mẹ lẫn việc cậu rất thích ngành nghệ thuật sân khấu.
Âm thanh bài Rondo Alla Turca của Mozart đã dừng lại, sau đó là Summer Kisses Winter Tears[10]được cất lên một cách cuốn hút người nghe.
“Mẹ cậu đánh đàn hay nhỉ.” Bên trong phòng của Nolan. August nói trong khi chân đánh nhịp, tay thì đang quay cây bút bi, miệng huýt sáo.
“Đừng để tiếng huýt sáo của cậu đến tai mẹ mình. Bà sẽ không bao giờ, không bao giờ cho cậu đến đây chơi nữa.” Nolan cảnh báo, lấy cục tẩy bôi đi phần màu chì trên giấy mà cậu đã làm sai. Trong lúc đó vẫn nghe âm thanh huýt sáo từ miệng August. Tuy là doạ như thế nhưng có vẻ August bắt nhịp của bài nhạc rất tốt.
“Sợ quá nhỉ.” August ra vẻ chế giễu rồi cười. “Mình sẽ không được gặp cậu?”
“Chắc chắn là thế.” Nolan quả quyết.
“Thật vậy ư?”
“Thật!” Giọng của Nolan bắt đầu nặng nề, trông như nếu hỏi nhây lần nữa thì August sẽ bị một tiếng quát vào mặt. “Lo mà làm bài tập tiếp mình đi đồ ngốc.”
“Ai ngốc chứ?” August thở dài, “Nhìn xem, cậu ghi sai đề rồi kìa.”
Nolan nhìn theo ngón tay August. cậu mở to mắt ngạc nhiên, đúng thật là đã ghi nhầm nên cuốn sách giải sẵn bài tập bên cạnh dùng để tham khảo lại khác với kết quả được làm.
“Ối trời đất.” Nolan thốt lên.
August cười, một nụ cười khiến cho Nolan quắc mắt giận dữ dù đang xấu hổ. Thật sự bây giờ cái đứa yếu xìu, da trắng ấy rất muốn đấm cho cậu bạn vừa giỏi thể thao, vừa cơ bắp kia một trận. Thế nhưng cậu sẽ chịu lỗ vì đau nếu đấm mạnh nên thôi.
“Chết tiệt August!” Nolan chửi, “Gương mặt lúc cười của cậu đểu như mặt của lũ hề ấy. Và quả rắm thì lại chẳng khác nào tiếng toe toe từ cái kèn của chúng.”
“Nếu Nolan đã nói thế thì nó chắc là vậy.” August cười tươi hơn nữa. “Mình là một thằng hề. Nhưng làm gì tiếng rắm của mình lại giống như thế được?”
Nolan cười nửa miệng đầy gian xảo. “Lúc cậu đánh rắm thì cậu làm gì thức để nghe nó? Và mỗi lần cậu ngủ lại bên nhà mình thì y như rằng mình sẽ phải chịu đựng cái tiếng đó.”
August câm miệng, thật sự bản thân cậu có làm việc xấu hổ như thế không thì cậu không chắc cho lắm. Nhưng bây giờ trong người cậu bỗng nổi lên ham muốn với Nolan.
Nghĩ xong, August nắm lấy cổ tay ốm nhom của Nolan, không cho bạn mình làm bài.
“Làm gì đấy?” Nolan liếc nhìn.
“Thì...” August đứng dậy, thừa cơ hội nắm luôn cổ tay còn lại. “Muốn cậu xin lỗi vì gọi mình là hề!” Nói ra ý định thật sự. Cậu ghé mặt mình tới gương mặt của Nolan thật gần khiến cậu ta muốn thoát ra nên vùng vẩy.
“Buông ra coi đồ khốn!” Nolan lùi lại, tựa vào lưng ghế.
August im lặng, tiếp tục đưa gương mặt của mình tới khiến Nolan hồi hộp tránh né, vừa thầm chửi. Chết tiệt!
Và rồi sau đó, August ngửi nhẹ mái tóc đen của Nolan rồi nói, “Mùi tóc cậu như cà phê sữa vậy. Và mình thì thích cà phê sữa.”
“Kinh tởm!” Nolan trợn mắt nhìn.
August buông ra. “Khen mình hả?”
“Khen cái cứt!” Nolan cầm viết lên. “Cút sang chỗ khác!”
Thế nhưng August vẫn ngồi bên cạnh Nolan, và người vừa đuổi bạn của mình không nói gì thêm nữa.
Họ tiếp tục làm bài tập, một lúc sau thì cửa phòng mở ra. Không ai khác mở cửa phòng của Nolan mà không xin phép ngoài thằng em Shaun cả - đến cha lẫn mẹ của cậu vẫn cần phải gõ cửa vì đây là phép lịch sự. Đối với Shaun, cậu nhóc không thích việc lịch sự quá mức đấy. Thằng bé đấy cùng với hai đứa bạn bước vào.
“Anh ơi, giúp em xíu được chứ?”
Nolan nhướn lông mày, nhăn mặt. “Có chuyện gì đây? Anh cần chút không gian yên tĩnh để làm bài tập.”
“Thì...” Shaun lưỡng lự với gương mặt của anh trai mình. Tuy vậy, cậu và hai người bạn đã quyết định chuyện đó rồi. Nếu giờ chỉ vì cậu mà hai người còn lại không được đi chơi, Shaun sẽ trở thành một tấm bia tiếp nhận những lời phàn nàn. Cậu không muốn như thế, thật sự Shaun không thích chuyện đó một xíu nào.
“Tối nay giúp em làm bài tập được chứ?” Shaun hỏi.
“Không được!” Nolan phản đối lập tức. “Bài tập của em thì tự em làm. Anh đây cũng bận đâu kém gì.”
“Nhưng em đọc mà chẳng hiểu gì hết.”
“Tại do em ngốc quá.” Nolan giễu cợt.
“Vậy đám bạn của em cũng ngốc lắm ư?” Shaun bĩu môi, câu nói khiến Nolan nhăn mặt nhìn đứa em.
“Này!” Ánh mắt của Nolan trở nên giận dữ, quắc mắt với hai đứa đứng gần cửa rồi nhìn Shaun. “đang giỡn chơi với anh hả? Tự làm bài tập của mình đi! Mà không phải, em muốn xin được đi chơi đúng chứ?” Nolan không cần suy nghĩ cũng đoán ra được vì cậu là anh của Shaun.
Đúng là thế, Shaun nhướn chân mày lên, không ngạc nhiên gì mà trông có vẻ chỉ đợi như thế. Bản thân cậu biết rằng Nolan rất thông minh, chỉ một xíu như vậy mà đã nhận ra ý định thật sự của cậu.
“Sao anh biết?” Shaun cố diễn hết vỡ tuồng.
“Thì còn sao nữa với đứa như mày. Thằng lỏi. Lúc nào cũng thích đi chơi mà chẳng chịu học gì cả.” Nolan trách móc.
“Nhưng học chán lắm.”
Anh trai của Shaun thở dài, August chen vào nói, “Được rồi, để anh giúp mấy đứa.”
Shaun vui mừng hẳn lên nhưng Nolan thì đen cả mặt và trông như bị phản bội.
“Anh August là nhất luôn đấy!” Shaun khen hết lời, rồi nhìn đểu Nolan. “Đâu như ai kia keo kiệt chứ?”
Nolan suýt nữa cầm cuốn sách lên để quăng vào đứa em. Cậu im lặng, tiếp tục làm bài tập và giả vờ không nghe được bất cứ câu nói nào từ thằng em Shaun của mình. Hai anh em nhà Goodweather lúc nào cũng thế. Tính cách cả hai để trái ngược nhau một trời một vực nên người này luôn ghét người kia. Nolan thì có tính cách hơi hướng nội, dễ cáu gắt và rất nghiêm túc trong mọi việc; còn Shaun thì thích đùa giỡn và rất ghét những nguyên tắc được đặt ra. Lúc trước, thằng bé đã từng xem Aladdin and the Magic Lamp[11]và có một điều ước không thể nào trẻ con hơn, rồi được Nolan cho là ngu ngốc vì nó ước là trên đời này sẽ không có luật lệ hay bị bắt ép làm những việc mình không thích. Như thế thì tỷ lệ tội phạm cũng như các cuộc xả súng bất hợp pháp ở thành phố sẽ tăng cao. Theo đó là hàng tá chuyện trên thế giới như chiến tranh thế giới thứ ba có lẽ sẽ nổ ra bất cứ lúc nào hay người da màu sẽ nhanh chóng trở lại thời kỳ tăm tối của nạn phân biệt chủng tộc hồi trước. Và Max Ravender, một người bạn của cậu thuộc gốc của người Do Thái. Mang dòng máu Do Thái và cũng dễ dàng cảm thấy bản thân trở nên tiêu cực như người Do Thái hồi khoảng những thập niên dưới năm 2000 - thậm chí hiện tại vẫn vậy. Cái lúc mà những người mang dòng máu đó bị coi như là thứ cặn bã và là trung tâm của những câu xúc phạm, chửi rủa lẫn hành hung giữa chốn đông người hay ở trường.
“Mấy đứa đi chơi đi. À quên nữa, trước khi đi nhớ lấy dùm anh một cốc nước lạnh.” August nói.
“Có người cần hạ hoả rồi kìa. Đúng không nhỉ? Anh... trai... ngốc!” Không đợi Nolan quay lại mắng cho một cái, Shaun nhanh nhảu cùng đám bạn chạy khỏi phòng trước khi hứng chịu cơn giận dữ.
Không khí của căn phòng bỗng chốc nặng nề, chỉ còn lại tiếng của cơn mưa bên ngoài đang vang lên những âm thanh lộp bộp trên mái nhà. Nolan giận dỗi cậu. August nhận thấy rất rõ ràng chuyện đó. Goodweather nãy giờ cứ cắm mặt vào việc làm bài tập và đã làm xong một nửa. Chắc chắn đống bài tập toán này sẽ được hoàn thành rất sớm chứ không như dự kiến mà Nolan đã nói cho cậu nghe. Tuy nhiên August không chú ý đến việc đó, gương mặt và biểu hiện của Nolan lúc này mới là thứ khiến cậu quan sát chăm chú như bị ếm bùa.
“Nolan.” August nói.
Không lên tiếng.
“Nolan.” Giọng của August nũng nịu hơn cả lúc cậu xin mẹ mình bất cứ việc gì.
“Này Nolan, chỉ mình bài này đi.”
Nolan liếc nhẹ qua một cái trong cuốn tập của August, sau đó lạnh lùng mà quăng cho cậu ta cuốn sách có lời giải dùng để tham khảo. August nhăn mặt vì bản thân không cần cuốn sách đó, cậu cần Nolan quay sang nhìn mình.
Cánh cửa phòng mở ra, Shaun bước vào cùng với ly nước ấm, “Của anh đây August.” sau đó đặt ly nước xuống góc bàn học. Cậu bé nhìn August rồi tới anh trai Nolan một cái, lắc đầu, đi ra ngoài cửa.
“Uống miếng nước đi.” August cầm ly nước nóng lên, rồi đưa cho Nolan. Và tuyệt nhiên cậu ấy không quan tâm tới ly nước, sau đó liền đứng dậy và bước tới cạnh cửa sổ, đối diện với mặt đường Karchurb bên ngoài. Đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống dưới mặt đường khu dân cư. Một lúc sau có ba đứa trẻ mặc áo mưa cùng với đôi giày đi mưa chạy khỏi nhà của gia đình Goodweather và hướng về phía đường Mobidyck.
“Cậu lo cho Shaun à?” August đã nhận ra qua cử chỉ và ánh mắt của người bạn.
Nolan gật đầu chậm rãi, sau đó tránh xa cửa sổ, đi đến và ngồi xuống giường. Cậu có nhiều chuyện muốn nói trong lòng. Thật sự rất nhiều. Có thể nói rằng đa số trong đấy đang dành cho đứa em vừa mới chạy đi chơi của cậu.
Ngôi nhà của Goodweather nằm trên đường Karchurb với những dàn bụi cây bao quanh, phía sau lưng là một cái sân với bể bơi cách cửa kéo từ nhà bếp đi ra không quá bảy bước chân. Ở trước nhà, phía bên trái có một cây Sồi đang treo lủng lẳng lốp xe bằng sợi dây thừng để làm xích đu cùng với đó là máng xối phía bên dưới đang đổ xuống hàng tấn nước mỗi vài phút. Bên trong phòng của cửa sổ tầng một đầy những giọt nước trên thành kính, Nolan Goodweather quyết định sẽ nói ra mọi thứ cho August Martinez về những gì cậu lo lắng đối với đứa em trai của mình.
“Cậu đùa à?” August ngạc nhiên sau khi nghe Nolan nói xong.
“Gương mặt mình có chút gì đó trông như đang đùa ư?” Nolan hỏi. “Vậy cậu nghĩ sao khi thấy cây nến bay lơ lửng? Không lẽ cả đám đều nghĩ mình và em của mình buộc dây vào nó chắc?”
“Nhưng cậu...”
“Lúc đó mình nói là ‘Em thông minh lắm!’ chứ chưa bao giờ nói là ‘Chính xác’ cả.” Nolan ngắt lời và nhắc lại cho bạn của mình nhớ.
August vỡ lẽ. “Nếu những gì cậu nói là sự thật thì lúc đó...”
Nolan gật đầu. “Đúng rồi đấy, thưa ngài Martinez.” Không có vẻ gì đang bông đùa. “Thật ra Shaun không phải dùng trò ảo thuật, như nhét bông hoa vào túi áo hay giấu sau lưng nó. Thật sự thì nó đã làm biến mất bông hoa đấy trong lúc miếng vải đang phủ xuống, và cây nến cũng thật sự đang bay lên.”
Đây là một chuyện mà August có lẽ sẽ không bao giờ quên được mặc kệ cho sau này có như thế nào đi chăng nữa. Và đúng, chỉ vì Nolan đã nói ra sự thật về nó nên cậu mới không quên được. Nếu có quên, thì chắc mỗi lần nhắc đến hai từ “ảo thuật” cũng đủ để cậu nhớ lại hết tất cả. Đó là cái lúc mà đang tổ chức sinh nhật mười bốn tuổi của August. Cậu đã mời nhiều bạn bè cùng trang lứa tới chơi, tất nhiên là có cả Nolan và Shaun. Những món quà. Bánh kem có cắm nến tượng trưng số tuổi. Những dãy ruy băng. Những sợi dây được gắn vào nhiều tờ giấy hình tam giác ngược với đầy đủ màu sắc, được treo khắp nơi trong căn phòng tổ chức bữa tiệc. Lúc đó August đang ngồi trên ghế, xung quanh là những người khác trong buổi tiệc và đối diện ở xa là Nolan đã đứng dậy sau khi đánh xong bài Moonlight. Nhưng cậu ta không quay trở lại ghế ngồi, Shaun bước lên đứng chung trên sân khấu tự làm để chuẩn bị cho một màn ảo thuật đúng như Nolan giới thiệu - và người thực hiện là Shaun. Chắc là mấy trò kiểu như biến mất đồng xu hay đoán lá bài này nọ, đó chính là những gì mà August nghĩ nhưng cậu vẫn tỏ ra hào hứng để “cậu bé Copperfield[12]” có thêm động lực mà không mắc lỗi. Và đúng như đã dự đoán từ trước, Shaun lấy ra một miếng vải cùng một bông hồng trên tay và nói là sẽ làm cho bông hồng đấy biến mất khi nó vẫn đang nằm trong chiếc khăn được đặt trên tay. Buổi biểu diễn được diễn ra khá suôn sẻ. Shaun đúng thật đã làm biến mất được bông hoa hồng mà không ai biết được nó đã đi đâu. Và cậu nhóc đã làm mọi người thán phục vì tài diễn ảo thuật, dù còn nhỏ nhưng đã làm được như thế mà không bị phát hiện thủ thuật thì đã là hay lắm rồi. Sau đó, mọi chuyện chưa kết thúc vì Shaun lấy cây nến cắm trên bánh kem và đặt lên bàn. Mọi người chờ đợi để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo và Shaun đang muốn làm gì với cây nến đó. Thật sự bất ngờ, cây nến bay lên và lơ lửng trên không khí như một trò ma thuật. Sau đó Kev đứng lên và nói. “A, trò này mình có xem qua trên mạng nè. Người ta có nói là sử dụng dây buộc vào cây nến”. Shaun dường như có vẻ tức giận, toan mở miệng thì bị anh mình chặn lại. Nolan nói thay cho Shaun. “Em thông minh lắm!” và cậu ta chẳng nói gì thêm mà kéo Shaun lại để thì thầm cái gì đó. August cứ nghĩ là Nolan muốn dặn dò lại đứa em rút kinh nghiệm ở một số chỗ bị phát hiện - mà thật ra là không có vì Kev chỉ đoán là như thế mà thôi. Do đó, August vẫn nghĩ rằng đó là một trò ảo thuật kinh điển từ một đứa trẻ chín tuổi. Thật sự cho đến giờ cậu vẫn cảm thấy sốc vì được Nolan tiết lộ.
“Cứ như anh chàng đeo kính và vẩy đũa phép ấy nhỉ?”
“Nhưng đây là em của mình!” Nolan nóng nảy nói, “Shaun không phải là Harry Potter[13]! Thằng bé vẫn còn quá nhỏ, đã thế không có tính tự lập và bản thân nó thì lại quá trẻ con.”
“Xin lỗi!” August nói.
“Không sao, mình có hơi nóng nảy. Bình thường mình hay cãi nhau với Shaun, nhưng mình thật sự vẫn luôn quan sát nó để tránh xảy ra những chuyện sau này. Hiện tại chỉ có Shaun, Emma và Kev là biết được chuyện này. Mình thật sự không muốn có ai biết thêm nữa ngoài cậu ra. Tuy là có hơi ích kỷ nhưng mình cần cậu quan sát nó nếu một lúc nào đó mình xảy ra chuyện gì. Nolan Goodweather này liệu có thể tin tưởng cậu được không?” Nolan nhìn August với đôi mắt đầy hi vọng.
August đứng dậy khỏi ghế, bước tới Nolan đang ngồi trên giường. Sau đó cậu chậm rãi di chuyển gương mặt của mình đến gần Nolan, để cậu ta ngả người ra sau và nằm lên giường. August vẫn tiếp tục tới trong khi Nolan cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn dài xuống má của Nolan.
“Sao cậu lại khóc?” August lo lắng hỏi.
“Mình không biết... chỉ là mình không thể chịu nổi việc em trai mình có trở nên giống như thằng Willy Bandson hay không?”
Nghe xong được câu nói, August bỗng nhiên nở một nụ cười tươi khiến Nolan mở mắt nhìn thấy, liền nhăn mặt. “Sao cậu lại cười?”
“Vậy ra anh-chàng-dự-báo-thời-tiết đây nghĩ rằng nhóc Shaun sẽ trở nên giống như Willy Ngu Ngốc - xem một thằng mười hai tuổi là đại ca - à? Mình thì lại nghĩ điều đó là không thể.”
Nolan ngồi dậy khiến cho August phải đứng thẳng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Sao cậu dám chắc chứ?”
“Thì Shaun là Shaun, nó đâu phải thằng Willy Ngu Ngốc thiểu năng đấy. Vậy cậu nghĩ Shaun sẽ thích dán mấy cái hình xăm thấy gớm ấy rồi đi tung tăng ngoài đường, ưỡn ngực như một thằng đần thối nào đó nghĩ mình ngầu à? Thôi nào Nolan, cậu biết là Shaun sẽ không bao giờ muốn trở nên như thế mà. Và cũng đừng lo quá về cái sức mạnh đó. August này chắc chắn sẽ để ý đến Shaun và không để thằng bé gặp chuyện gì với nó đâu.”
Nolan nhìn về phía cửa sổ, nở một nụ cười buồn bã rồi quay sang August. “Cám ơn cậu. Nhờ có cậu mà mình thấy an tâm hơn. Lúc nào cũng thế.”
“Tất nhiên rồi. Mình luôn là người thân nhất đối với cậu mà.” August nói.
Nolan chậm rãi nhắm mắt lại, August biết cậu cần làm cái gì và người trước mặt cậu cần gì. Cậu chậm rãi nâng người dậy, ghé đến tai của Nolan rồi nói với một chất giọng nhẹ nhàng, tựa như một thiên thần có thể bảo vệ cho bất cứ ai cần. “Mình sẽ luôn bảo vệ cậu và em trai cậu!”
August lau nước mắt cho Nolan bằng cách lướt nhẹ ngón tay lên má cậu ta.
“Cậu chấp nhận chuyện này dễ quá nhỉ.” Nolan nói.
“Thì Nolan là bạn của August.” August nũng nịu, sử dụng ngôi thứ ba để đáp. “August phải tin Nolan chứ.”
Trong ngôi nhà Goodweather bên dưới cơn mưa tầm tã của mùa hè vào tháng bảy, Nolan đã nói lên tâm sự của bản thân suốt bao lâu nay cho August. Và cậu cảm thấy tốt hơn trước khi những chuyện khủng khiếp xảy đến.
3
Shaun cùng với hai người bạn vừa chơi oẳn tù tì xong, cậu đã thua cuộc nên phải làm người đi tìm. Tuy hiện tại đang là buổi chiều muộn, nhưng mà ánh sáng chỉ phát ra từ những ngôi nhà xung quanh nên khiến cho việc truy tìm hai người còn lại dần trở nên khó khăn hơn. Do đó, Shaun đã ra luật với Emma và Kev là không được đi cách quá ba dãy nhà. Bao gồm Karchurb - Mobidyck - Lumer. Người trốn không được chạy qua ranh giới của ba đường đấy để cho người tìm dễ kiếm hơn. Trong lúc Shaun đang đứng và đếm từ một đến hai mươi thì Emma và Kev đã nhanh chân đi tìm chỗ trốn.
Sau khi đếm xong, Shaun mở mắt và bắt đầu đi tìm xung quanh những thân cây cũng như bụi cây ở ven hai bên đường, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một ai trong hai người bạn. Cậu rẽ hướng sang đường Lumer và nhìn thấy những mái nhà bị cơn mưa dập xuống. Mà khoan đã, nếu nói đến đường Lumer thì cậu lại nhớ tới nhà của anh August. Shaun vừa đi vừa ngó vào trong ngôi nhà Martinez, phía sau tấm rèm, dù bị ghế sô pha che đi hết nửa diện tích của cái ti vi nhưng cậu vẫn thấy được kênh đang chiếu Ned’s Declassified School Survival Guide[14]. Shaun muốn xem bộ phim đó, bộ phim mà cậu mong chờ từng ngày để xem những tập mới và không muốn bỏ lỡ một tập nào cả. Hai hôm trước Shaun vừa để lỡ mất tập Sick Days & Spelling Bees[15]mà Emma lẫn Kev đều khen tập đó rất hay. Họ kể lại cho Shaun nghe là trong tập phim có đoạn Cookie phải tưởng tượng khán giả đang mặc quần đùi để có thể giữ bình tĩnh và chiến thắng được cuộc thi Ong Đánh Vần, hạ bệ được một nhóm mang tên Kẻ Giết Ong. Và hôm nay cậu lại bỏ lỡ thêm một tập.
Ôi không!
Trong lúc đang nghĩ ngợi thì Shaun đã không chú ý đến việc mình đang đi đâu và đứng ở đâu. Do đó, cái giá của việc này quá đắt khiến cho đầu gối cậu đau rát lên vì vấp phải vỉa hè và té xuống đất.
“A!” Shaun chau mày lại, dường như đang muốn khóc.
Nhưng mà chỉ vì chuyện cỏn con như thế mà lại khóc thì thật là con nít. Đúng như anh của Shaun hay chế giễu cậu là đồ trẻ con. Shaun không muốn Nolan gọi mình như thế. Cậu có thể tự đứng dậy như là một lời khẳng định cho tính tự lập đã có sẵn trong bản thân. Đúng, đứa trẻ mang tên Shaunidy rất dũng cảm và có thể đương đầu mọi thứ. Chắc chắn là chút chuyện thế này không thể làm cho cậu rơi nước mắt được.
Shaun đứng dậy và bước đi tiếp. Không biết là do cậu đã tưởng tượng ra hay là cơn đau dường như đã dịu lại.
Cơn mưa vẫn chưa bớt đi một xíu nào mà trời thì lại tối như hũ nút. Shaun đi trên vỉa hè của đường Lumer, đôi lúc ngó vào mấy ngôi nhà xung quanh hoặc tìm phía sau mấy cái thùng rác bốc mùi hôi thối khủng khiếp. Suýt nữa cậu đạp phải một vỏ chuối nên chắc chắn phải cẩn thận hơn.
Thế nhưng chẳng có bất cứ một ai trong hai người kia đang trốn ở góc phố này cả. Do đó, Shaun quyết định trở về đường Karchurb rồi quay sang Mobidyck. Đôi lúc, cậu nhìn xuống rãnh nước đang chảy, ngứa chân mà đá một phát văng tung toé nước lên. Được lần đầu, Shaun muốn đá lần nữa, rồi lần nữa, rồi lẫn nữa. Cậu thích thú trò đá nước này mất rồi. Cậu nhóc liên tục giơ chân đá khiến cho nước dưới những khe chảy xuống cống thoát nước văng ra ngoài đường lớn. Shaun dường như đã quên luôn cả trò chơi trốn tìm mà cậu và hai người bạn kia đang chơi. Và có lẽ đúng là thế. Tuy nhiên, Shaun đã dừng lại.
Cậu đang đứng trước cánh cổng lớn màu đen của một căn biệt thự cũ nát nằm trên đường Mobidyck. Nhìn bên ngoài, có thể thấy được cửa sổ trên tầng một và tầng hai đã bị vỡ ra và cơn mưa cứ thế lùa vào trong, khiến cho những tấm rèm bay phấp phới theo chiều của hướng gió thổi. Tuy cánh cổng màu đen bên ngoài đã đóng lại nhưng cửa chính của biệt thự thì lại không. Shaun cảm thấy ớn lạnh và rùng mình một cái khi nhìn vào bên trong cái lỗ tối sâu hun hút, cứ như mồm của một con quái vật nào đó đang chực chờ lao tới, cắn xé và ăn thịt cậu. Theo đó, cậu tiếp tục tưởng tượng đến những chuyện gì đó thật sự rất khủng khiếp khác mà cậu không biết có nên nghĩ đến nữa hay không. Mà trên đời này thì làm gì có...
Rầm! - một tia sét giáng xuống lớn đến nỗi khiến Shaun phải thét lên và ngồi xuống.
Ôi không! Ôi không! Ôi không!
Shaun đang sợ hãi, cậu thật sự sợ điếng người khi nhìn vào trong căn biệt thự đó. Hiện tại cậu muốn về nhà ngay lập tức để có thể nằm và cuộn vào tấm chăn ở trên giường, bên trong phòng ngủ của cậu. Chỉ có như thế mới làm cậu không còn run rẩy giống như bây giờ nữa.
Có tiếng gì đó: Ting tong ting tong!
Rõ ràng là cậu vừa nghe thấy nó.
Ting tong ting tong!
Lại nữa...
Ting tong ting tong!
Shaun có cảm giác lạnh gáy, cậu nên quay trở về nhà. Cậu đột nhiên nhớ tới một chương trình truyền hình mang tên American Horror Story[16]mà hồi năm trước cậu đã xem. Ban đầu, Shaun đã chắc nịch rằng bộ phim đó là một bộ phim kinh dị qua tấm áp phích mang hình ảnh một căn phòng, người phụ nữ nằm dưới sàn và một thứ gì đó hình người đứng ở trên trần, đưa tay xuống trong khi cơ thể bẻ ra sau chín mươi độ ngay tại điểm xương chậu. Sau vài phút đầu tiên, khi thấy được hai anh em sinh đôi bị giết cũng như những thứ cổ quái bên trong căn biệt thự. Thật sự căn biệt thự bỏ hoang này không khác gì căn biệt thự trong bộ phim đó. Chúng đáng sợ y như nhau vậy. Và với cơn mưa tầm tã, có vẻ như càng khiến cho nó trở nên ám ảnh hơn, tiêm nhiễm vào đầu của bất cứ một đứa trẻ ngây thơ nào đó một nỗi sợ vô hình.
Shaun nhìn lên cửa sổ tầng hai và chưa đầy vài giây, những con quái vật sâu thẳm trong tiềm thức của cậu bé mười một tuổi bỗng dưng hiện về như một cơn lũ đang kéo tới. Shaun có thể đoán rằng đấy là một con ma cà rồng, hoặc là một người sói. Hay chỉ đơn giản là một cái bóng đen đang đứng bên cạnh cửa sổ trong màn đêm và dường như đang nhìn xuống dưới cậu. Cái bóng đen đó đang theo dõi cậu.
Ting tong ting tong!
Và rồi khi mà cái bóng đen đó bắt đầu di chuyển, rời xa cánh cửa sổ thì Shaun vẫn đứng đấy. Một cơn nhức nhói trong đầu của cậu và hình ảnh bắt đầu hiện lên. Ban đầu hình ảnh khá mờ ảo, trông như một chiếc ti vi đời cũ đang được phát sóng trong đầu Shaun. Và rồi, một lúc sau thì “màn hình” cũng rõ nét hơn. Một cô bé đeo một cái gọng kính tròn đang ở đâu đó trong bóng tối sâu hun hút, không có lấy một xíu ánh sáng nào: Emma.
Cô vừa đưa tay tới để chạm thứ gì đó, và nó hơi hé mở ra một xíu.
Một cánh cửa...
Những tiếng bước chân!
Âm thanh của tiếng bước chân từ đâu đó đang chậm rãi lớn hơn. Gương mặt Emma bỗng trở nên bất ngờ, cô ấn nhẹ kính lên sóng mũi, sau đó dường như đang cố hết sức bình tĩnh và nín thở, chậm rãi đóng cái khe cửa tối đen vào trong. Shaun có thể nghe thấy nó, nghe thấy âm thanh mà cô bạn đang mấp môi nói.
“Đừng tìm thấy! Đừng tìm thấy!”
Shaun biết rằng Emma đang ám chỉ ai khi nghe thấy tiếng bước chân. Rõ ràng cô bạn đang trốn ở một nơi nào đó và không muốn Shaun tìm được. Nhưng mà cô đang trốn ở đâu thì cậu cũng chẳng rõ, và cậu có một linh cảm xấu về tiếng bước chân. Những tiếng bước chân trong các bộ phim kinh dị, vào cái lúc nhân vật chính diện đang trốn thường mang lại điềm không lành.
Tiếng bước chân!
Âm thanh của tiếng bước chân đã dừng lại và người đã phát ra nó đang đứng cạnh nơi mà Emma trốn.
Không Emma, hãy chạy đi! - Shaun thét lên, nhưng ai nghe chứ? Cơn mưa tầm tã đã lấn át thứ âm thanh phát ra từ cổ họng của cậu khiến cho Emma không thể nghe thấy nó. Shaun cảm nhận được. Cậu nhận thấy được cô bạn của mình đang ở trong căn biệt thự này. Và Shaun muốn nén đi nỗi sợ hãi để có thể xông vào trong cứu Emma.
Chân cậu run rẩy.
Mày làm được mà Shaun!
Chân cậu run rẩy.
Mày chắc chắn làm được!
Nhưng chân của Shaun vẫn đang run rẩy.
Chết tiệt! Dừng việc run rẩy đó lại đi.
Nó vẫn run rẩy.
Mày không thể để Emma có chuyện được!
Shaun nhìn dòng chữ trên tấm bảng đóng ở cột đá bạc màu.
GIA ĐÌNH HELSON
526
Cậu hít một hơi thật sâu và bước tới, chậm rãi đẩy nhẹ cánh cổng, âm thanh của bản lề kêu lên cót két khiến cậu giật mình. Shaun không biết, và tất nhiên cũng chẳng ai biết cậu đang đi tới một nơi mà rất có thể cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại Nolan Goodweather, cha mẹ và những người bạn của mình được nữa - và có thể là mãi mãi.
4
Emma Riverborn đang núp bên trong một cái tủ quần áo và cố gắng điều tiết nhịp thở của mình nhỏ nhất có thể. Chắc chắn cô bé sẽ không bị phát hiện bởi Shaun dù cho cậu ta có tìm đến đây đi chăng nữa. Mà chắc gì Shaun dám vào đến tận đây chứ?
Cô bé cười khúc khích vì thích thú với cái ý tưởng táo bạo của mình. Sau việc này, nếu Emma kể lại cho hai người bạn kia thì họ sẽ phải khâm phục sự dũng cảm của cô mà thôi. Vì sao ư? Vì cô bé đang trốn trong căn biệt thự số 526 bỏ hoang trên đường Mobidyck và chắc chắn lũ con trai đó sẽ chẳng đứa nào dám bén mảng tới vì nghe đồn đâu nơi này có ma. Mà hễ nhắc tới ma quỷ thì Emma lại chẳng cảm thấy sợ sệt một xíu nào cả vì cho rằng chúng chỉ là những thứ nằm trong trí tưởng tượng của con người. Dù chỉ mới mười một tuổi, cô bé vẫn tự hào vì mình rất dũng cảm và làm những chuyện thật điên rồ như trốn ở trong một địa điểm như thế này.
Nhưng có lẽ thời gian tìm của Shaun gần hết rồi nên Emma cũng phải rời khỏi đây để nhập bọn với hai người bạn tại mặt tiền của nhà Goodweather. Và cả ba sẽ cùng nhau trở vào trong để tiếp tục chơi trò “Thật Hay Thách?” hoặc là bắt đầu xoay vòng để kể một câu chuyện kinh dị nào đó trong bầu không khí tối tăm, khi mà cái đèn dưới tầng hầm đã tắt, chỉ còn lại cây nến nhảy múa thứ ánh sáng vàng sẫm giữa ba người. Những câu chuyện rợn tóc gáy sẽ được kể ra như: Ngón Chân To, Ngôi Nhà Bị Ma Ám, Khẩu Liệt Nữ, Ma Cà Rồng và thậm chí là còn có cả truyện Creepypasta[17]nữa. Cô rất thích xem phim kinh dị và chưa bao giờ tin những câu chuyện đó có thật cả. Chính vì cái suy nghĩ đó đã dẫn tới những hậu quả mà cô không thể tưởng tượng nỗi khiến cho cô hối hận về sau này.
Emma vừa chuẩn bị để rời khỏi chiếc tủ đồ, cô bé đưa tay và mở cửa.
Tiếng bước chân!
Đôi mắt Emma mở to ra, nhìn về phía cửa tủ đồ vừa mở. Cô bé tự hỏi đó có phải Shaun hay là Kev không. Nhưng cô biết hai người họ sẽ không dám vào đây. Hoặc cũng có thể họ đột nhiên gan dạ lên để tìm (trốn) cô ở trong này. Emma chậm rãi khép cửa lại, không gây ra tiếng động gì quá lớn. Thế nhưng âm thanh của tiếng bước chân đó vẫn tiếp tục cất lên.
Emma cảm thấy cái lạnh đang cào xé da thịt dù cho có mặt áo mưa, nhưng cũng đã dầm mưa không ít lâu. Cô bé đột nhiên nhớ về câu truyện mà mẹ của cô đã kể cho cô nghe mang tên Nanh Trắng[18]. Câu chuyện kể về một chú chó lai sói đầy hoang dã dần được thuần hoá bởi con người. Thật sự Emma rất thích câu chuyện đó, và cô bé cũng tự mình đọc đi đọc lại suốt mấy lần liền. Và cứ mỗi lần đọc tới đoạn có gã Smith “đẹp trai”[19]và gã Chồn Xám[20]thì thật sự cô rất tức giận vì cách họ hành hạ Nanh Trắng để khiến chú chó phải bộc lộ bản chất nửa dòng máu sói của nó.
Tiếng bước chân!
Bởi vì âm thanh từ bên ngoài đã dừng lại, Emma mới thôi ngừng suy nghĩ về cuốn truyện. Cô nở một nụ cười, chuẩn bị chào đón Shaun, hoặc là Kev đã tìm ra mình. Nếu được, cô sẽ cho Kev cùng trốn trong này luôn. Thế nhưng cánh cửa không mở ra cũng như âm thanh bên ngoài vẫn im lặng. Chỉ còn tiếng mưa rì rào dai dẳng không dứt. Một tiếng sấm chợt vang lên, khiến cho toàn bộ Milton chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch.
Thật khủng khiếp!
Hiện tại chỉ có Christopher Turner, một lão già sống tại đường Baraway - đối diện với cột thu lôi của một nhà máy điện cung cấp cho toàn bộ thị trấn - nhìn thấy được cú chớp giật đã giáng xuống một đòn nặng nề, gây quá tải nguồn cung cấp điện nên khiến cho toàn bộ thị trấn đều bị cúp điện. Và chắc chắn sáng hôm sau, phần lớn cư dân đều sẽ biết. Milton chắc chắn phải cần một tuần để sửa lại mọi thứ. Do đó, người dân sẽ phải học cách sống cùng với một cây nến.
Cánh cửa dần hé mở ra, có lẽ Emma đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Cậu bắt đ...” Emma dừng câu nói lại vì quá bất ngờ.
Trước mặt cô, một người con trai với chiều cao gần bằng August. Cậu ta đang mặc một cái áo trắng bị pha lẫn màu đen và bê bết bùn đất. Bên dưới đôi giày rách rưới của anh cũng toàn bùn với bùn trông rất bẩn thỉu và y như một đứa trẻ vô gia cư.
Một cơn gió thổi mạnh qua khung cửa sổ ở phía cuối căn phòng đầy bụi bẩn và mạng nhện, mang theo đó là tiếng cây xào xạc và lá của chúng thì bay tứ tung, rải rác khắp nơi trong căn phòng.
“Cậu là ai?” Emma hỏi.
Ting tong ting tong!
Emma có cảm giác ớn lạnh.
“Nó đang đến.” Người con trai đó đột nhiên cất tiếng nói.
Emma chà xát hai tay vào nhau vì lạnh. “Nó? Ý cậu là sao?”
Người con trai đó nắm lấy cánh tay của Emma, kéo cô bé chạy thật nhanh khỏi căn phòng, dọc theo dãy hành lang của tầng trệt. Sau đó leo lên cầu thang và tiến lên tầng một.
“Cậu đang kéo tôi đi đâu vậy? Thả tôi ra!” Emma hoảng loạn, vùng vẩy để thoát khỏi người đang nắm tay và lôi cô bé đi.
Dạo này có vài người dân và cả trẻ con đột nhiên mất tích trong thị trấn, Emma nhớ lại tin tức của tờ báo Newsmaz Starling mà cô đã xem vào buổi sáng hôm nay và tỏ ra sợ hãi. Nếu đúng thật người này là kẻ bắt cóc thì sao? Cô không dám tưởng tượng cậu ta sẽ làm gì mình. Emma tiếp tục vùng vẩy và thoát được trong lần kế tiếp. Cô bé quay đầu bỏ chạy về phía hướng mà cô bước vào trong biệt thự này, không để ý gì đến người con trai có ý giúp đỡ mà cô nghĩ đó là kẻ đã bắt cóc những đứa trẻ trong thị trấn. Và đó là một quyết định sai lầm... hoặc rất sáng suốt.
Phổi lẫn mũi của Emma trở nên lạnh buốt, nhịp thở nặng dần, cô bé không còn chạy nhanh như lúc đầu được nữa. Tuy nhiên, cô đã nghe được một tiếng gọi quen thuộc.
“Emma! Emma, cậu đang ở đâu?” Đó rõ ràng là tiếng của Shaun và...
Ting tong ting tong!
Emma dồn hết sức lực cuối cùng để chạy thật nhanh, cô chạy xuống hành lang tầng trệt.
“Emma!” Shaun nhìn thấy cô bạn, liền hét lớn.
“Shaun! Có kẻ...” Emma thở rất nhanh, “Có kẻ muốn bắt co...”
“CẨN THẬN!” Một tiếng hét nữa.
Ting tong ting tong! - nghe như âm thanh từ hộp nhạc vừa lên dây cót và phát ra âm thanh. Nhưng thứ âm thanh này lại chẳng vui tai xíu nào cả. Thậm chí nó còn mang đến cái gì đó bí ẩn từ trong một góc khuất tối đen.
Âm thanh gào xé vang lên.
Shaun lao đến và xô Emma về phía một góc, khiến cho lưng và đầu cô bé đập vào vách tường. Chút ý thức còn lại của cô bé nhìn thấy một cái gì đó - cặp kính cô đã bị văng khỏi mắt - và nó đang đuổi theo Shaun về phía cửa chính.
Cô bé bất tỉnh.
5
Vài tiếng sau, Emma tỉnh lại trong bệnh viện, bên cạnh cô là Kevin Shermann cùng với Nolan Goodweather và August Martinez. Cô kể lại mọi thứ đã xảy ra mà cô có thể hình dung được trong lúc đầu mình đang đau như búa bổ. Emma đã khóc khi nghe tin rằng họ đã không tìm thấy Shaun. Và rồi sau đó khi mẹ của Nolan biết tin, bà gần như đứng ngồi không yên, phải nhờ ông Finmort giữ bà lại và hứa rằng sẽ tìm ra được Shaun một cách lành lặn.
Tại một nơi nào đó trong khu rừng Busklunkey, Shaun đang trốn chạy con quái vật trong tuyệt vọng và bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức rõ rệt. Cho tới khi cậu cảm nhận được một tín hiệu gì đó kỳ lạ thì cậu chạy theo nó. Và chạy theo trong vô thức mà không phải lo lắng gì về việc có thể gặp được con quái vật một lần nữa. Nhưng rồi khi Shaun tiến vào trong một gốc cây, đi qua nó thì cậu không thể trở ra được nữa.
Cơn mưa cũng lặng lẽ chấm dứt trong đêm đó: Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng cho tới khi một cuộc tìm kiếm được nổ ra ngay lập tức. Không ai chắc được chuyện gì đã xảy ra với Shaun Goodweather, nhưng từ những sự cố gắng thì họ chỉ có thể cầu nguyện cho Shaun là cậu bé vẫn đang an toàn mà thôi. Còn con thú hoang, nó đã biến mất sau khi đuổi theo Shaun sâu vào rừng.
[1]The Weather Channel: Kênh dự báo thời tiết của Hoa Kỳ.
[2]NONGSHIM: Một công ty thực phẩm và nước uống ở Hàn Quốc.
[3]Summer TV Season: Season ở đây có nghĩa là mùa của kênh TV. Một Season là thời gian để 1 chương trình chiếu hết một phần và một năm ở truyền hình Mỹ chia ra làm 2 season bao gồm Summer TV từ tháng 5 đến tháng 9 và Fall TV từ tháng 9 đến tháng 5.
[4]Royal Pains (2009-2016): Một bộ phim truyền hình hài kịch ở Mỹ.
[5]The Good Doctor: (Tựa Việt) Bác Sĩ Thiên Tài. Một bộ phim truyền hình ở Mỹ được dựa trên bộ phim cùng tên của Hàn Quốc.
[6]Nevada: Một nơi có thể coi là mại dâm được hợp pháp hoá.
[7]Goodbye And I Love You: Một bài nhạc do ca sĩ Celine Dion trình bày.
[8]Tanya Donelly: Một nữ ca sĩ kiêm nhạc sĩ sống ở Mỹ, được đề cử giải Grammy.
[9]Rondo Alla Turca: Bản nhạc được nhà soạn nhạc tài năng Mozart sáng tác.
[10]Summer Kisses Winter Tears: Nhạc của Elvis Presley.
[11]Aladdin and the Magic Lamp: (Tựa Việt) Aladdin và Cây Đèn Thần.
[12]David Copperfield: Tên thật là David Seth Kotkin, sinh ra vào 16/09/1956 tại Metuchen, New Jersey. Năm lên mười, ông bắt đầu biểu diễn ảo thuật đường phố và năm lên mười hai, ông là người trẻ nhất được Hiệp Hội Ảo Thuật Gia Mỹ công nhận.
[13]Harry Potter: Một nhân vật trong loạt phim cùng tên
[14]Ned’s Declassified School Survival Guide: (Tựa Việt) Cẩm Nang Của Ned, một bộ phim truyền hình Mỹ rất ăn khách.
[15]Sick Days & Spelling Bees: (Tựa Việt) Những Ngày Bệnh và Ong Đánh Vần.
[16]American Horror Story: (Tựa Việt) Những Câu Truyện Kinh Dị Mỹ. Hiện tại đã có 9 mùa phim.
[17] Creepypasta: Là những câu chuyện ngắn kinh dị hoặc phương tiện truyền thông khác được thu thập và chia sẻ trên Internet với mục đích đáng sợ hoặc để dọa nạt người đọc.
[18]Nanh Trắng: (Tựa Tiếng Anh) White Fang. Là bộ truyện được đăng từng kỳ lần đầu tiên trên tạp chí Outing từ tháng 5 đến tháng 10 năm 1096. Tác giả của bộ truyện là Jack London, một nhà văn người Mỹ.
[19]Smith “đẹp trai”: Một nhân vật trong truyện Nanh Trắng được miêu tả cực kỳ xấu và độc ác. Hắn dùng Nanh Trắng kiếm tiền, đưa con chó tới những cuộc đấu sức mạnh và thường xuyên hành hạ nó bằng gậy.
[20]Chồn Xám: Một nhân vật trong truyện Nanh Trắng. Chủ thứ hai và là người tác động mạnh mẽ đến bản năng hoang dã của Nanh Trắng.
the good doctor season 2 在 Racheal Kwacz - Child & Family Development Specialist Facebook 的最佳解答
We had our flu shots this week as Ella Grace prepares to go back to school and start a new term! ❤️🎉
As a family that travels a lot and with Ella Grace and mama’s asthma, we feel it’s important as a family to be protected and that includes popo and nounou too!
I’ve attached some quick facts on influenza in English, Malay, and Chinese (swipe to read and share) but some additional notes I would add are:
* The vaccine does not completely prevent the risk of influenza as there are many strains but does significantly reduce it.
* It takes at least 2 weeks for the vaccine to be fully effective so take it as soon as possible. We usually take it in October when the new composition comes out but for some reason or another, we totally procrastinated this year.
* It’s important to take a yearly flu shot as the makers collate the 4 most popular strains of the previous year for influenza A and B.
* Pregnant mamas are also encouraged to take it as it not only protects them but their baby will also be covered for the first few months of life.
* As soon as your little or you start showing signs and symptoms of influenza (severe lethargy, high fevers, aches and pains, general malaise), start on antivirals (tamiflu) ASAP as the quicker you can get it in your system, the more effective it will be.
* For little ones, if your pharmacy is able to do so, opt for crushing the pills vs the liquid form as I find the nausea to be significantly less. Also taking anti-nausea meds 30-45mins before administering each Tamiflu dosage will keep your child more comfortable.
* Influenza A & B is brutal on both adults and little ones. They feel awful and honestly, your heart breaks a lot. I’ve attached some info on emergency warning signs as complications can make it fatal.
* DO NOT take ibuprofen (neurofen/voltaren) for fevers unless you’ve consulted an up-to-date knowledgeable pediatrician as cases have shown it to make the infection worst. As much as possible, try to treat fevers with paracetamol.
*Prevention is cure so flu shots and good hand washing practices are still the best. ❤️
****
As for how we prepared Ella Grace for her flu shots using the PLEASE tool:
PREP
Talk about the flu vaccination - what it does and why and whatever else they might want to know about it. Be honest and talk to her about what to expect. Don’t lie that it won’t hurt (our amazing Dr Rakhee also changes the needle to a much smaller one so it was significantly less painful!), we also talked about previous experiences w her pediatricians and she was also very delighted that our whole kampung was going with her to get our shots together. We had this conversation a few times leading up to it so it wasn’t a surprise and in fact she was skipping to the hospital.
Physically also make sure it’s a good day to get it done - eat, sleep, not under or overstimulated, that is half the battle sorted! If the wait is long, bring along a few activities or even better, use that time to connect and play together.
LISTEN
Ask if she has any concerns or fears or anything she’s confused about. We switched the location on her (we were meant to see Dr Rakhee in her other office in Baby Beyond Publika but did it at Ara Damansara Medical instead)
EMPATHIZE & ACKNOWLEDGE
As Ella Grace sat down at the chair, she started getting nervous that it would hurt so I held her in my lap and genuinely empathized that she was feeling scared and unsure, that she didn’t want it to hurt, that she didn’t want the jab anymore.
It’s also so important for you to remain calm and confident. Take breaths together. Even if I don’t say anything, she knows when I am scared, tense or nervous but if I am present and calm, it helps her to feel secure and calm too.
SIT
Empathize and acknowledge “You’re worried it will hurt” and then stop there. Don’t dismiss it, invalidate it, by saying “but it’s nothing, it won’t hurt, etc”. Allow and trust your child to experience her feelings so she is able to fully move through it and it will help so much in the long run esp for future dr visits because she’s processed it fully in a safe space.
Sitting with your child while they express their feelings through tears, words, tantrums, in whatever way they need to is so important. It’s holding space and boundaries for them with love.
It says in so many ways, you are safe. I got you. I see you. I love you. I am with you.
EMPOWER
Only when your little feels safe and loved can they use their thinking, logical, rational brain which helps them take ownership and find solutions. Remember also that it’s whatever makes sense to them to give them a sense of control in the things that they cannot control that is pivotal here.
For Ella Grace, it was a silly unicorn headband to help her feel brave that she then insisted would help everyone else too. 😂❤️
A sense of control was also allowing her to pick her bandaid (Frozen Anna & Elsa of course), the order of who would go first (she opted youngest to oldest) as well as “helping” Dr Rakhee and letting her watch the procedure.
You got this, mama! Let’s keep our babies and families protected! 💪
***
We went to our favorite pediatric vaccine specialist Dr Rakhee (she practices in Baby & Beyond Child Specialist Clinic Publika and Ara Damansara Medical Centre) she’s the best and most knowledgeable on vaccine schedules for travel as well as developmental but you can also go to your favorite family doctor or pediatrician etc. Just call before to make sure they have stock esp if you’re bringing your whole kampung at once too!
The side-effects vary according to individual but ours ranged across from body aches to lethargy, headaches etc for the first 48 hours which is a walk in the park compared to full blown influenza.
I also feel it’s super important to note that with influenza season coming to its peak, please remember to take all preventative steps at the clinics and hospitals when you visit as it’s a Petri dish! 😅❌😷
Hope this helps in getting the info out to your loved ones.
the good doctor season 2 在 ItsGirlZeremyyy Youtube 的最佳貼文
Zam and Jinx has returned back to life!! Watch their journey before Season 2 begin.
[DISCLAIMER]
'Juices Squad' series is not related with original L4D story and original character (Not Zoey, Ellis & Nick). The 4 character is represents them in real life named Zoeyyy, Zam, Jinx & Jeff. Please turn on caption for the random and for the lipsync scenes. We hope you respect, understand the characters and story, and appreciate our series. Thank you and enjoy this episode!
- JS Members
SUBSCRIBE TO JUICES SQUAD!!
???
ITSBOYZAMNYYY ▶ https://www.youtube.com/channel/UCFyY...
ITSGIRLJINXYYY ▶ https://www.youtube.com/channel/UCd1d...
ITSBOYJEFRYYY ▶ https://www.youtube.com/channel/UC-KX...
{RUDE COMMENTS will be REMOVED!}
REASON: To avoid any argument and fights in the comment.
SUBSCRIBE to watch my L4D animation
▶ https://www.youtube.com/channel/UCdQv...
MY SOCIAL MEDIA
Facebook ▶ https://www.facebook.com/ItsGirlZoeyyy
Twitter ▶ https://twitter.com/ItsGirlZoeyyy
Instagram ▶ https://www.instagram.com/itsgirlzoeyyy/
Steam ▶ https://steamcommunity.com/id/Itsgirl...
DeviantArt ▶ https://www.deviantart.com/itsgirlzoeyyy
Music:
Heroes Never Die - David Chappell
Avengers: Infinity War Opening Title Soundtrack
The True Purpose Of The Sorcerer - OST Doctor Strange
Post Op Paracosm - OST Doctor Strange
What Were You The God Of - OST Thor Ragnarok
I'll Be Good - Jaymes Young (Instrumental)
I'll Be Good - Jaymes Young
Rush - The Score
Where To? - OST Thor Ragnarok
Confident - Demi Lovato (Instrumental)
Confident - Demi Lovato
Photos Of Us - OST Captain Marvel
Let Me See Your Hands - Mattias Andreasson
Let Me See Your Hands - Mattias Andreasson (Instrumental)
Olexandr Ignatov - Inspirational Piano
Thinkin Out Loud - Ed Sheeran Fingerstyle Guitar Cover Instrumental
Satellite - Twelve Titan
Move Your Body - Sia (Instrumental)
the good doctor season 2 在 Doctor KONAN / 木南 Youtube 的最讚貼文
春から夏の寄せ植え。花壇、ハンギングにペチュニア、サフィニアを植えるといいですよ。成長して株が乱れてきたら、株元から10cm位のところで切り戻しすると長く楽しめるよ。
◆Doctor KONAN / 木南 チャンネル登録お願いします。
http://www.youtube.com/user/Doc?sub_confirmation=1
◆Doctor KONAN / 木南 Twitter
https://twitter.com/Doctor_KONAN
◆Doctor KONAN ブログ
http://doctorkonan.blogspot.jp/
◆Doctor KONAN / 木南 Facebook
https://www.facebook.com/pages/Doctor-KONAN-%E6%9C%A8%E5%8D%97/1581665722113695?ref=aymt_homepage_panel
自己紹介
こんにちは。ガジェット系のレビューを中心に、パソコン、スマートフォン関係の動画を上げています。
できるかぎり、毎日動画を作っていく予定です。
ヒーローショーやエンタメ系の動画もアップします。
楽しいことは、みんなでシェアしたいと思います。
撮影機材
カメラ:CANON Ivis M52
マイク:SONY ECM PCV-80U
The Suntory Collection's Surfinia® Petunias are an extremely easy-to-grow plant that will give your garden or patio consistent and impressive color all season long! Begin first by using a high quality potting mix that will provide good aeration, drainage and moisture retention. Fill your container with soil and arrange the plants that allow them room for growth, making sure to disturb the roots before placing them. Water immediately after planting and once established, plan to water a few times per week, depending on the temperature. Place in a variety of locations throughout your landscape, making sure they receive full sun. After just one month, notice the change! Surfinia® Petunias will bloom from spring through fall and give your hanging basket or other planting container consistent color and shape. Easy-to-grow and maintain, you can't go wrong with Surfinia®! Presented by Elizabeth Elan from the Suntory Collection and Dirk Younger from the Armstrong Garden Center.
the good doctor season 2 在 pennyccw Youtube 的精選貼文
After being booed almost the entire night, Matt Geiger had a final minute that put Philadelphia back on his side.
Geiger kept the ball in the Sixers' hands for most of the final minute by tipping two missed shots to teammates and grabbing an offensive rebound.
The latter play brought a half-hug, half-back slap from Allen Iverson that was an emotional high for the 76ers in a 93-91 victory Wednesday night over then Toronto Raptors.
"You have to be deaf not to, so yeah, I heard them," Geiger said of the boos. "That's just Philly. When I play bad, they boo."
Geiger missed 10 of 14 shots, and kept losing rebounds to the Raptors.
When rookie Todd MacCullough replaced him, the crowd cheered.
"The crowd getting on Matt Geiger, and then at the end of the game he ended up being one of the heroes," said Iverson, who scored 37 points. "It's tough.
"For this guy to help us get to the playoffs last year and come in here off having surgery and push himself to get back a little earlier and get booed because he's not capable of doing the things that he's always been capable of, it's kind of rough."
The Raptors, who blew a 17-point lead by playing a selfish second half, had a chance to tie it or win it, but Vince Carter missed a 21-foot jumper from the corner at the buzzer.
The Sixers improved to 6-2 when Iverson scores 30 or more points. He also had seven rebounds and seven assists while shooting 13-for-34, two shy of his career-high for attempts.
Carter scored 19, Tracy McGrady 18, Kevin Willis 17 and Dee Brown 12 for Toronto, which got a career-high 18 rebounds from Antonio Davis yet still had its two-game road winning streak halted.
Philadelphia outscored Toronto 27-14 in the third quarter and 25-22 in the fourth.
"I told them at halftime let's not worry about them making a run, let's put them away," Raptors coach Butch Carter said. "I think they lost their confidence."
Geiger's last rebound led to Iverson making one of two foul shots to make it 90-87 with 12.2 seconds left. Davis scored on a layup with 7.9 left, and Iverson restored the three-point lead by making a pair from the line with 7.2 left.
That seemingly gave Toronto one last chance to tie, but the Raptors instead went inside to Davis for a layup, making it 92-91 with 1.7 seconds left. Eric Snow then made one of two free throws with 0.9 left, and Carter couldn't capitalize and tie it at the buzzer.
The Raptors grabbed a team-record 36 rebounds in the first half against a Sixers team that was missing Tyrone Hill, who sat out with the flu, and Theo Ratliff, who missed his 11th straight game with a sore left ankle despite being cleared to play by the team doctor.
Ratliff said he'll play Friday against Chicago.
With Carter on the bench for the entire second quarter, the Raptors pulled ahead with a 17-2 run including 13 unanswered points. Most of the damage was done by the big men, Davis and Willis.
After trailing 51-34 late in the second quarter, Philadelphia got back into it in the third with runs of 12-1 and 11-4 to trail by just one point entering the fourth.
Iverson was 8-for-24 before hitting four of his last five shots of the third quarter.
Iverson gave the 76ers the lead for good on three foul shots that made it 83-81 with 3:56 left. McGrady could have tied it but missed two free throws, and Iverson shook off Alvin Williams with two crossover, between-the-legs dribbles before hitting jumper that gave Philadelphia a four-point lead heading into the final three minutes.
Notes: The shortage of big men forced the Sixers to start a front line of Geiger, Billy Owens and George Lynch. The Sixers were outrebounded 56-48. ... McGrady, one night after scoring 21 against Indiana in his first start of the season, had nine rebounds, six assists and six turnovers to go with his 18 points. ... Toronto guard Doug Christie sat out with a sore ankle. ... Philly snapped a two-game losing streak. ... Toronto lost for just the second time in 14 games when leading at the half.
the good doctor season 2 在 The Good Doctor Season 2 Trailer (HD) - YouTube 的推薦與評價
The Good Doctor Season 2 premieres Monday September 24th on ABC! Freddie Highmore plays Shaun Murphy, a young surgeon with autism and savant ... ... <看更多>
the good doctor season 2 在 好醫生良醫墨非第2季3集the good doctor Season 2 episode 3 的推薦與評價
好醫生良醫墨非 the good doctor - two way street Lea big fight with jackass Shaun Season 2 episode 3 第2季3集中文字幕. Show less Show more ... ... <看更多>