IVE 技能實踐 改善生活
兩位讀IVE電腦及電子工程高級文憑嘅同學仔應用人工智能和深度學習科技,設計咗一個智能家居系統,仲喺「青年科技專才展覽及比賽2019 - 專上教育組」贏咗冠軍🏆!一齊睇吓呢個設計有幾實用先:
• 幫助行動不便嘅用家透過簡單嘅手臂動作遙控家居設備
• 具姿態分析功能,如果用家唔小心跌倒,仲會自動發送e-mail📧通知照顧者去提供協助
中六同學你都想讀專業又實用嘅課程﹖IVE/HKDI/ICI超過100項高級文憑課程現正招生,立即報名:https://bit.ly/Expo-SmartHome
#VTC #IVE #ENG #工程 #高級文憑 #電腦及電子工程 #智能家居 #人工智能 #VWA #DSE2020
同時也有3部Youtube影片,追蹤數超過122萬的網紅Huy Lê,也在其Youtube影片中提到,fb:https://www.facebook.com/HuyLePistol fanpage của HuyLê :https://www.facebook.com/huylecf/ bỏ ra 2s click giúp quảng cáo nha a e mail liên hệ :qua...
vtc mail 在 Trang Hạ Facebook 的最佳解答
~ BUÔNG HAI TAY, HÍT THỞ SÂU VÀ MỈM CƯỜI ~
Tôi có một vài người mà tôi tự nhủ lòng, rất ghét. Sau khi chứng kiến một vài hành xử thiếu liêm sỉ của họ với người khác, chứ không phải với tôi! Họ quỵt tiền người khác, họ dè bỉu phỉ báng người khác, họ hả hê chê bôi người khác. (Không lẽ cứ phải chờ người ta tệ với mình, thì mình mới có thái độ, còn chưa động tới quyền lợi của ta thì ta... vô tư đi?)
Tôi có một vài báo chí, ví dụ, báo LĐ, kênh xx đài VTC, hay chương trình "Mỗi ngày...", hay tờ điện tử Eva, tôi tự nhủ lòng cả đời không bao giờ thèm dính líu tới. Sau khi có một vài kỷ niệm cay đắng khi họ đẩy bật mình ra khi mình gặp tai nạn chính trị. Hoặc họ ăn cắp của mình, hoặc họ đãi bôi với mình.
Tôi từng thề không bao giờ bước chân vào cửa tòa soạn TP, từ sau khi lãnh đạo cũ của báo có những tuyên bố làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Tôi cũng từng tự nhủ lòng, không bao giờ viết một cuốn sách nào nữa, khi cuốn mình yêu quý bị công ty sách tư nhân ăn quỵt và ăn chặn trắng trợn. Tôi cũng đã nhiều năm không tham gia các mạng xã hội chỉ vì một số công ty cung cấp dịch vụ blog của VN và quốc tế đã từng làm tổn thương tôi, đã quay lưng với tôi chỉ vì sợ dính líu tới những phiền phức về chính trị.
Từ đó, tôi vô cùng mạnh mẽ và cực đoan, vì tôi nhận ra những giới hạn mà tôi cho phép mình không cần đếm xỉa. Đó là, cảm xúc của những người ở phía bên kia thế giới của tôi. Nếu bạn đã từng vẽ một vòng kim cô để tự vệ trước cuộc sống và con người, bạn sẽ có chung cảm giác với tôi, vừa thẳng thắn giữa yêu và ghét, vừa quyết liệt khước từ những gì mà mình cho rằng không đáng bận tâm nữa.
Tôi cho rằng, tôi buộc phải mạnh để giữ quyền từ chối. Nên sự căm ghét ấy tạo động lực cho tôi làm việc và khẳng định bản thân trên những lĩnh vực mới. Hoặc đơn giản hơn, để không phải vì miếng ăn mà phải hợp tác với những kẻ, những đơn vị mà mình coi họ chả ra gì.
Không có những đối tác kia, tôi vẫn luôn có những bạn làm ăn mới. Tôi chỉ không cho những kẻ tôi ghét cơ hội nào mà thôi.
Và không có mạng xã hội, tôi đặt blog độc lập trên một tên miền khó liên kết, tôi mất nhiều độc giả vì đứt kết nối. Tôi sẽ không giữ được độ nóng pageview, nhưng bù lại tôi sẽ giữ được độ nóng trong tim mình.
Không làm sách thì tôi đi viết kịch bản sân khấu, kịch bản truyền hình.
Không làm báo thì tôi đi dịch sách thuê, viết thuê quảng cáo. Tôi hài lòng mỗi khi những cô biên tập, phóng viên, nhân viên nào đó, thuyết phục tôi không nổi, tiu nghỉu thoái lui. Họ không có lỗi nhưng cơ quan của họ có lỗi, thế không đủ lý do sao?
Có một thời gian dài, slogan của tôi là: "Tự chủ trong không gian của mình!" Tôi có những giới hạn của bản thân, và quan điểm của bản thân. Vì thế, tôi có quyền từ chối không cho kẻ khác cơ hội! Tôi không cự tuyệt họ, chính họ đã tạo ra lý do để tôi từ chối họ! Những kẻ tôi không thể chứa chấp vào cuộc đời tôi! Và, bởi nỗi lòng quá nặng nề, như một hòn đá tảng chặn hết cảm xúc, gần đây tôi luôn cố gắng để không nghĩ tới những gì tôi ghét!
Nếu chúng ta ghét 1 nick trên mạng, ta sẽ block nick đó! Nếu ta ghét một người quen, ta sẽ xóa hết e-mail của hắn trong hòm thư ta. Nếu ta ghét một nhóm người, ta sẽ không bao giờ đến những nơi họ có thể xuất hiện. Thật thanh thản. Chỉ là ta gạt bỏ họ ra khỏi thế giới của ta mà thôi.
Nhưng tại sao cảm xúc ghét bỏ luôn khiến tôi thấy buồn! Và dằn vặt vô chừng!
Vì có một cô CEO một công ty truyền thông, tính ra đã biết bao nhiêu lần thuyết phục tôi. Cô ấy nói, chính vì lý do của tôi, càng làm cô ấy quyết tâm "thu phục" Trang Hạ! Giờ đã thương lượng sang năm thứ ba! Cô ấy nói, em biết là chị ghét, chị cự tuyệt. Nhưng em có ý này... Cô ấy đã đưa ra nhiều phương án. Có sự hợp tác mang lại danh tiếng cho tôi, có sự hợp tác mang lại tiền cho tôi, có sự hợp tác sẽ thỏa mãn cái tôi cá nhân, có cơ hội sẽ tăng sức lan tỏa cộng đồng, có cái chỉ đơn thuần là luôn ủng hộ Trang Hạ, cô ấy cần tôi gật đầu, bất chấp trong lòng Trang Hạ nghĩ gì về cô ấy và công ty cô ấy!
Tự nhiên tôi nghĩ, cuộc đời thật kỳ lạ. Làm sao mà một người lạ cứ tới, khăng khăng và kiên nhẫn đi dỡ cái hòn đá tảng trong lòng tôi đi, là sao?
Có một người bạn thân đề nghị tôi quay lại cái tòa soạn tôi từng thề không bước chân vào. Cô ấy thuyết phục tôi suốt một năm rưỡi! Cuối cùng, tôi đã quay lại hợp tác báo Tiền Phong vì tình thân ấy chứ không phải vì công việc, vì bạn mình chứ không phải vì nhóm cộng sự. Tôi nghĩ, dẹp quá khứ sang một bên là điều chẳng dễ. Nhưng tôi nhận ra từ trong sâu thẳm, điều tôi ghét chính là điều tôi còn quan tâm, còn mang theo trong dạ. Nếu không, tôi đã thờ ơ, đã quên từ lâu rồi!
Vài cô phóng viên và biên tập viên đã rất buồn khi tôi không làm chương trình với họ, cự tuyệt talk-show, thậm chí từ chối cho họ sử dụng bài vở có chữ Trang Hạ. Họ còn quá trẻ để biết quá khứ của tôi có những ân oán giang hồ gì với cơ quan họ, họ đâu dự phần khi tôi bị chặn đường sống, bị theo dõi, bị phong tỏa tất cả mọi thu nhập và quan hệ. Cho đến khi có một cô đạo diễn cứ năn nỉ, nói, em đã hy vọng biết bao làm được một chương trình tốt với chị, vì nói thật, em cũng chỉ là nhân viên tập sự. Làm được một chương trình tốt là gần hơn đến bản hợp đồng với đài!
Tôi tự áy náy nghĩ, hóa ra sự cực đoan của tôi đã có thể khiến ai đó mất đi cơ hội để yêu thêm đời sống này! (chứ tôi cũng không cần họ yêu thêm tôi!)
Một buổi chiều, ngồi ở quán cà phê cuối tuần, tôi phát hiện ra:
Tôi đã mang sự căm ghét như một hình phạt nặng nề cho chính bản thân mình, tước đi của chính bản thân tôi các cơ hội làm việc và kiếm tiền. Hơn hết, tôi thấy mỏi mệt vì cứ phải khư khư ôm lấy cảm giác ghét bỏ ấy! Chính điều đó mới là thứ đã đầu độc cuộc sống của tôi, vào những lúc tôi không ngờ tới nhất!
Quyết định không viết văn nữa chỉ làm tôi càng bị dày vò bởi khao khát viết. Những gì muốn quên thì lại càng nhớ.
Tôi có một ông bạn cực thân, đó là một người đàn ông Đài Loan trung niên, từng trải, ông ấy từng là người trải thảm cho rất nhiều người khác bước. Từ khi quen ông ấy, nhiều năm nay, bất cứ thứ gì tôi muốn và tôi muốn làm, tôi chỉ nói với ông ấy một tiếng, mọi thứ tự khắc được giải quyết chỉ bằng một cú điện thoại của ông ấy. Một ngày, tôi tuyên bố với ông ấy:
- Nếu anh làm dự án này, em sẽ rút lui, để anh làm một mình! Vì em không chấp nhận tiếp tục hợp tác để giúp một kẻ vô ơn như X.!
X. là một người mà 2 chúng tôi đã "trải thảm đỏ" theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng để bước vào thị trường Đài Loan. Và vài năm sau, ngay sau khi đủ lông cánh, đã tráo trở lật mặt dẫn tới nhiều hệ lụy khác mà chúng tôi còn gánh cho đến tận ngày hôm nay. Biết không, người đàn ông ấy chỉ điềm đạm nói:
- Anh đã nói rất nhiều lần rồi. Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có quyền lợi vĩnh viễn. Và, anh làm điều anh thấy tốt đẹp, chứ không phải làm để hưởng lợi nhuận từ X. Và anh cũng đâu cần X. mang ơn anh! Một người như thế, ơn của họ có mấy giá trị? Anh chỉ sống cuộc đời của anh thôi, làm công việc của anh!
Tôi vẫn nghĩ anh bạn tử tế một cách mù quáng. Cho tới khi, tách cà phê nào đó, buổi chiều nào đó, làm tôi rưng rưng khi nghĩ, chỉ là anh bạn tôi đã không vác nổi hòn đá mà tôi đã mang vác theo suốt bao năm nay!
Đó là lý do cho rất nhiều sự trở lại của Trang Hạ.
Sau khi uống hết tách cà phê, tôi bấm số di động cho một người mà tôi căm ghét nhất. Tôi nghĩ thương vụ tôi đang làm, vào tay anh ta sẽ có lợi nhuận cực tốt cho công ty anh ta! Khi nghĩ rằng sẽ hất hòn đá trong tâm hồn đi, tôi bỗng nhiên thấy, có quá nhiều điều không còn trở nên quan trọng nữa.
Thật thú vị là anh ta kiên quyết không trả lời những cuộc gọi. Anh ta vẫn còn sợ tôi, sợ tôi gọi tới chửi mắng hoặc nhắc lại những tội của anh ta trong quá khứ! Chính là anh ta đã tự từ chối cơ hội của anh ta đấy nhé! Tôi bấm số cho công ty đối thủ của anh này!
Giá mà ai đó biết rằng, tôi đã học cách để bỏ hòn đá tảng trên lưng tôi xuống. Học lấy cách buông hai tay, hít thở sâu và mỉm cười.
vtc mail 在 Lil' Ashes (小塵埃) Facebook 的最佳貼文
Tsui Lung Wei 老師叫到share~無托手掙~
香港知專設計學院將於 6 月 19 至 28 日舉行學生畢業展覽; 而數碼音樂及媒體高級文憑畢業生將舉行年度音樂盛事《音樂作.動》"Music in Motion "2014 發佈作品以及推動本地原創音樂文化。全場將以 Live Band 現場樂隊演繹 10 多首不同曲風的作品,誠邀 各位光臨欣賞。
"Music in Motion" 2014
〈音樂作.動〉2014
原創歌曲發佈音樂會
June 21, 2014 (Sat)
4:00pm (第一場)
7:30pm (第二場)
Hong Kong Design Institute, VTC Auditorium 香港知專設計學院 VTC綜藝廳
Address: MTR Tiu Keng Leng Station Exit A 地址: 港鐵調景嶺站 A出口
今年Music In Motion 訂票方法如下:(請註明人數及場次)
1. Inbox message to Music in Motion page
2. Whatsapp to 6317 0273
3. E-mail to mimdoc2014@gmail.com
今次Music In Motion,我地請黎左一位"重量級既嘉賓",Audio界既法拉利,Audio界既舒拉寶娃,佢係由DMT贊助既一部價值$1800000既CONSOLE - SSL LIVE L500. 到時記得黎睇啦!
vtc mail 在 Huy Lê Youtube 的最讚貼文
fb:https://www.facebook.com/HuyLePistol
fanpage của HuyLê :https://www.facebook.com/huylecf/
bỏ ra 2s click giúp quảng cáo nha a e
mail liên hệ :quanghuy387@gmail.com
Anh Em thấy hay đừng quên đăng ký kênh ủng hộ HuyLê nhé chia sẽ cho bạn bè cùng xem chúc a e xem vui vẻ
vtc mail 在 Huy Lê Youtube 的最佳貼文
fb củaHuyLê : https://www.facebook.com/HuyLePistol
shop quay báu vật HuyLê: http://bit.ly/2dRrWDh
a e chia sẽ đăng ký kênh ủng hộ mình nha tks a e nhiều
bỏ ra 2s click giúp quảng cáo nha a e
mail liên hệ :quanghuy387@gmail.com
vtc mail 在 Huy Lê Youtube 的最佳解答
fb củaHuyLê : https://www.facebook.com/HuyLePistol
shop quay báu vật HuyLê: http://bit.ly/2dRrWDh
a e chia sẽ đăng ký kênh ủng hộ mình nha tks a e nhiều
bỏ ra 2s click giúp quảng cáo nha a e
mail liên hệ :quanghuy387@gmail.com
vtc mail 在 VTC Alumni 職業訓練局校友, profile picture - Facebook 的推薦與評價
各位準畢業生、校友~ 唔講你唔知~ 大家可以透過啟動【VTC畢業生帳戶】,o係畢業後繼續使用VTC就業資訊系統(JIS),及獲取50GB的校友電子郵箱服務。 ... <看更多>