[Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh giờ mới kể]
Bài 1: TẤT CẢ CON DÂN VIỆT LUÔN CÓ ÔNG BÀ TỔ TIÊN MÌNH CHỞ CHE, BẢO VỆ
Phần 5: LINH BÚT CỦA ĐỨC THÁNH TRẦN 🙏 & MỘT CẦU TRUYỀN HÌNH ĐẶC BIỆT 💙
Bạn còn nhớ mình đã kể gì ở cuối phần 4 vừa rồi chứ? Sau một chuyến tiếp tục được ‘triệu’ ra Côn Đảo, mình nhận được một trách nhiệm nặng nề, từ… Bác Lê Hồng Phong và Cô Võ Thị Sáu: một cầu truyền hình nghiêm trang trọng thể, nơi có thật đông các đồng chí đại biểu về dự, thật đông khán giả theo dõi qua các kênh truyền hình. Cô Sáu đặt hàng luôn, nguyên văn: “Chương trình này không cần nhắc tới sự hy sinh của các chú, các bác nữa, các bác các anh không cần nói nhiều tới việc ấy nữa đâu. Mà phải làm hướng tới làm sao, mà để cho rất nhiều người, xem xong thì thấy phải yêu thương nhân dân, đất nước mình mà cống hiến, mà góp sức để xứng đáng với nhân dân, với các chiến sĩ đã ngã xuống.“
Mình nghe trái tim mình nặng trĩu. Những ý định thật cao cả, đáng kính trọng. Thế nhưng, mình chỉ tầm một thành viên ban phụ trách tầm thường, cỡ nào có thể quyết định việc... thực hiện một cầu truyền hình?
Sau đó là một hành trình rất dài, mà mỗi ngày là một diễn tiến mới, dường như thử thách đến cạn kiệt niềm tin và ý chí của tụi mình, trong đó, mấy chị em mình phải vượt qua rất nhiều ‘ải’ đầy thử thách. Đó cũng là những ngày mà chị em mình thực sự cảm thấy… không biết làm sao mà qua cho nổi.
Dĩ nhiên, là một đài truyền hình lớn, đài mình khó thể tin ngay lập tức những ý nghe có vẻ... hết sức kỳ lạ mà không dưng đâu mình và một đứa nhỏ mới nứt mắt vào đời đem về cho đài. Hơn nữa, thời điểm bấy giờ, đài mình cũng đã lên từ trước một kế hoạch cầu truyền hình mang một nội dung khác, ở một tuyến điểm khác. Áp lực từ nhiều phía khiến mình chịu không nổi, trong một ngày quá ‘bức xúc’, bèn... xách cậu em chạy trở ra Đền Đức Thánh Trần ngoài đường Võ Thị Sáu, dập đầu... xin trả lại ‘nhiệm vụ’, chỉ xin làm một người lương thiện sống tốt đẹp bình thường, như trước giờ. Cái sự ‘ngông bướng’ của mình sau đó bị Ngài hiển thị qua linh bút (là một dạng ý chỉ thể hiện bằng ngòi bút của người ngoại cảm) cậu em mình chấp bút viết, rầy cho một trận, rất nghiêm khắc.
Ngài thể hiện ý chỉ, ở đây xin trích lại một phần:
“Giá trị tâm linh không nằm ở Thiêng hay Linh, mà liên đới với kết nối tâm thức. Một khi mở được tâm thức, thì tâm linh là một nguồn chia sẻ, để thúc đẩy cái tâm thức đó xuôi theo chiều tạo hoá, mà phát tiết ra những khả năng, những vận mệnh, và cả thụ lãnh một sứ mệnh. Trọng trách không là tất cả, chỉ là bước khởi đầu, thực lực đến đâu cũng chẳng màng tới, phải biết suy xét ngay chính tâm tưởng, nơi vận mệnh quyết chọn và nơi tâm thức phân chia”.
“Sẽ có hai con đường: bình yên và thụ lãnh sứ mệnh. Chọn một trong hai rồi cũng thành một, bởi bình yên chỉ là bước đầu của một loạt hành trình tâm thức, khi mà sau nó là các bài kiểm tra, các bài thử thách muốn ngã quỵ và đánh bật bất kỳ ai dao động, dù chỉ trong một khoảnh khắc”.
Một giọng văn nghiêm khắc, ý tứ sâu xa, không dễ hiểu. Nhưng mình đọc được trong đó những khái niệm mới mẻ, đủ để mình hiểu, mình đang đứng trước một cái gì đó, lớn lao và cao cả lắm, nơi đó, có “Các bài thử thách muốn ngã quỵ và đánh bật bất kỳ ai dao động, dù chỉ trong một khoảnh khắc”. Bạn hãy nhớ kỹ những cụm từ này với mình. Một loạt hành trình sau này, mình liên tục phải sống và vượt qua những “bài thử thách muốn ngã quỵ” này, và bằng một niềm tin gần như sắt đá, mình Tin rằng Tất cả những Chướng ngại đang vây bọc quanh mình hay chúng mình, một lúc nào đó trên đường đời, đều chỉ là những Bài Thử thách. Điều này rất quan trọng, bởi sau những lần “muốn ngã quỵ” như vậy, mình trở nên kiên cường hơn. Nói thì đơn giản, nhưng phải ở trong quá trình phất đấu, ‘lết’ cho kỳ qua những thử thách đó, mới thấy, nó đòi hỏi sự can cường, và niềm tin mãnh liệt đến chừng nào. Bởi, bạn đọc kỹ lại một chút lời Ngài đi: ý đồ của những ‘Bài Thử thách’ này, chính là “Đánh bật bất kỳ ai dao động, dù chỉ trong một khoảnh khắc”.
Thì những ngày này đây, tất cả chúng ta đều đang bị đặt chung vào trong một ‘Thử thách’ khổng lồ. Chúng ta Buộc phải lao tới, vì không có đường lùi. Vậy, có còn chỗ cho chúng ta dao động không? Không. Chỉ duy nhất bằng Niềm tin, thứ Niềm tin vững chắc, rằng chúng ta là những đứa con bé bỏng, luôn được đặt dưới vòng tay của những người Cha, người Mẹ nghiêm khắc, và sự ủng hộ âm thầm của hàng triệu anh linh qua nhiều thế hệ, từ thời mở nước cho đến nay. Những quy luật thăng trầm của vũ trụ vẫn tồn tại hàng triệu năm nay, mà do duyên, tất cả chúng ta đang nằm ở cái đáy của ‘Đồ thị hình Sin’ này rồi. Việc của chúng ta bây giờ, mà mở mắt, quan sát cho thật kỹ, Biết ơn những người Cha người Mẹ nghiêm khắc nhưng bao dung này, để bình tĩnh, thật bình tĩnh, đoàn kết, đồng lòng ‘nắm tay’ nay, dò từng bước đi về phía trước. Để Qua cho được ‘Bài thử thách khổng lồ’ này với sự bình an cao nhất!
Đó cũng là bài dạy lớn đầu tiên của Ngài dành cho mình, mà sau này, mỗi lần đọc lại, đều rưng rưng với lòng biết ơn. Ngày đó, nếu Ngài không nghiêm khắc rèn mình như vậy, có lẽ, giờ đây chưa chắc đã có một Quỳnh Hương tạm coi là vững vàng, là chỗ dựa tinh thần cho bản thân mình, gia đình mình, và cả nhiều người thân nhiều người thương khác, như bây giờ. Trong những dòng ngắn đanh đó, Ngài còn vạch ra rõ khái niệm mà nào giờ mình chưa quen: “Tâm thức”. Và cho đến thời điểm này, khi mình đọc lại, lần nữa rồi lần nữa, mình càng cảm nhận rõ, bài này Ngài không chỉ dạy riêng cho mỗi mình mình.
Bạn ơi, nếu bạn cũng đang có duyên đọc được những dòng linh bút Ngài ý chỉ cho mình hôm đó, mà bạn cũng cảm nhận được cái gì đó như tâm linh tương thông, bạn Cảm nhận được những giá trị thâm sâu Ngài chỉ, thì đích xác, bạn cũng đã bắt đầu mở ra một hành trình tâm thức cho mình rồi. Để qua đó, đất nước chúng ta sẽ có thêm Rất nhiều những con người ý thức rõ mình cần làm gì, để cùng nhau, chúng ta đưa đất nước mình, quả địa cầu chúng ta đang sinh sống an toàn vượt qua ‘Bài thử thách’ đặc biệt lần này, lên một chiều phát triển đi lên của một Hình Sin mới. Mà không những thế, qua đó, chúng ta sẽ còn phát triển chính mình thành cả một khối thống nhất đầy những con người can cường, vững niềm tin, và đầy nội lực!
Trong linh bút gửi mình ngày đó, Ngài còn dạy:
“Để vượt qua, tâm thức đã dàn sẵn một cách: đó là tỉnh thức, giữ cho mình không lạc lối, và giữ cho cái tâm của mình định hướng đúng mục tiêu ban đầu, không vì lợi cá nhân, không tổn hại tâm thức, không mưu cầu lợi lộc, không nổi hận sân si, không hưởng trọn trách nhiệm, không phân sẻ vô thừa, không chê trách tu di, không can thường đạo lý, không quản ngại gian khó. Cái việc ấy, quả không và rất khó để cảm thụ và lãnh nhận. Nhưng một người hội tụ đủ tiêu chí ắt phải có cách vượt qua? Hay phải khó khăn như thế mới khơi được căn cốt, mới thúc được những căn nguyên tận sâu trong cơ thể phát tiết mà bật ra được một sức mạnh lạ thường? Những việc phi thường cần đến những tính cách lạ thường và dám bày tỏ những điều vốn không nằm trong quy luật và suy nghĩ. Khi đó sẽ nhận ra sức mạnh và giá trị tâm linh. Sức mạnh tâm linh suy cho cùng là cái hữu vi tận sâu trong cơ thể cần dịp phát khởi. Cái giá trị tâm linh truy nguyên về đó là giá trị sống ẩn tàng trong hàng ngàn lớp tích thời gian. Dù âm hay dương cũng đều chung một giá trị sống, một hằng thức phải nhớ, một quy luật muôn thuở, đó là giá trị con người. Ai đã mang trọng trách kết nối con người với con người ắt mang trọng trách kết nối tâm linh và linh thức.”
Buổi chiều hôm ấy, mình nhớ, mình chuẩn bị vào chương trình Thay lời muốn nói sẽ truyền hình trực tiếp vào đêm, và mình bị chóng mặt dữ dội. Cậu em gửi tấm chụp màn hình gửi qua, nó bảo chiều nay trên bầu trời tự nhiên có những quầng hào quang sáng màu vàng rực rỡ chị ơi! Em ra ban công nhìn cảnh ấy, cảm khái những gì đang xảy đến cho mấy chị em mình, đi vào ngồi gõ có vài câu cảm xúc trên điện thoại…, thì bỗng dưng ý đâu tràn vào đầu ngón tay, không thể dừng lại được. Đó cũng là ngày mà, nếu nhiều bạn đọc chịu khó nhớ lại, sẽ có một buổi chiều ‘rất lạ’, hào quang đầy trời, mà sau đó trên tường FB, rất nhiều bạn đã chụp lại và bày tỏ ý “Sao chiều nay trời lạ thế này”. Đó, nếu mình nhớ không lầm, là ngày 9/4/2017.
Lời văn cổ, ý tứ tầng tầng hàm súc thâm sâu, khiến mình đọc tới đọc lui, ngẫm lui ngẫm tới, chắc cũng vài chục lần mới hiểu ngấm từ từ. Ba năm sau ngày bản linh bút này lần đầu tiên tới tay mình, trải qua biết bao nhiêu điều, đi thêm biết bao nhiêu chặng đường, đọc lại, mới nghĩ rằng mình cảm nhận được gần hết những gì Ngài dạy. Dòng thánh hiệu đặt ở cuối linh bút mới tăng thêm độ nghiêm khắc và sức nặng: “Nay ta đã độ, ngươi đừng từ chối, chỉ ngừng đó mà chờ ta phán truyền, rồi sẽ có người giúp. Đừng chần chờ nếu cảm thấy đã đến lúc thụ lãnh. Hãy cho bản thân biết, cái xác này chỉ là một phần tạm bợ để truy nguyên nguồn gốc của người. Ta đã phán truyền. Đừng trách khứ ta nữa. Ắt hẳn phải có duyên trùng phùng.
Đức Thánh Trần Hưng Đạo. Niên đại Ất Dậu”.
Những ngày này, khi trực giác trong mình thôi thúc dữ dội rằng đến lúc mình cần chia sẻ những câu chuyện này rộng rãi, mình ngồi lục tìm lại những dòng nguyên bản của linh bút ngày xưa đó. Và cảm nhận thêm một tầng nhận thức mới, làm mình ngỡ ngàng: Tất cả những điều này Không chỉ dành riêng cho mình trong chặng đường đầu tiên thuở trước. Cái hào quang sáng rực buổi chiều hôm ấy cũng Không phải để nghiêm khắc răn đe riêng mình về độ linh thiêng của Ngài. Mà nó là một sự báo trước, để như một sự phát triển tự nhiên theo một hình xoắn ốc, hôm nay, đó quay lại, còn là lời Gửi Chung cho tất cả những ai hữu duyên đọc được những dòng này nữa! Thật đáng kinh ngạc khi sáng nay mình lục lại, mới thấy, cái ngày đầu tiên mình bị ‘nhắc nhở’, ‘vịn’ triệu tập ra Đền Trần lần đầu tiên, nó diễn ra vào ngày 20/3/2017, mà hôm nay, 17/3/2020, nghĩa là, vừa gần đúng ba năm kể từ ngày đặc biệt ấy!
Vậy, hãy vui lòng đọc kỹ lại những dòng mà Ngài dạy ở trên: “Tỉnh thức, giữ cho mình không lạc lối, và giữ cho cái tâm của mình định hướng đúng mục tiêu ban đầu, không vì lợi cá nhân, không tổn hại tâm thức, không mưu cầu lợi lộc, không nổi hận sân si, không hưởng trọn trách nhiệm, không phân sẻ vô thừa, không chê trách tu di, không can thường đạo lý, không quản ngại gian khó”. Và, “Phải khó khăn như thế mới khơi được căn cốt, mới thúc được những căn nguyên tận sâu trong cơ thể phát tiết mà bật ra được một sức mạnh lạ thường? Những việc phi thường cần đến những tính cách lạ thường và dám bày tỏ những điều vốn không nằm trong quy luật và suy nghĩ. Khi đó sẽ nhận ra sức mạnh và giá trị tâm linh”. Ai thấy mình cũng đang trong hành trình như thế này, hãy học lời Ngài, và vững bước nhé. Lúc này chúng ta đang cần rất nhiều người như như thế này!
Trở lại với cảm giác đầu tiên khi mình đọc được những dòng đó, mình cảm thấy vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, lại đang làm hỏng chuyện đại sự vì cái sự ngu dốt thiếu hiểu chuyện và ngúng nguẩy trẻ con của mình. Thế là ngày hôm sau, mấy chị em lại khăn gói quay trở ra Đền, cúi dập đầu, lạy tạ lỗi ^^
Cậu em mình không có dám ‘ngon’… đòi ‘trả lại nhiệm vụ’ giống như mình. Nhưng nó bế tắc quá, cảm thấy trong việc này nó làm liên lụy chị Quỳnh nó quá nhiều, uy tín trong đài của chị Quỳnh đang có nguy cơ bị tổn hại. Trong một giấc ngủ thấy Cô Ba Định về, hiền từ mỉm cuòi vuốt đầu nó rồi bỏ đi, thế là thức dậy, nó chạy tuốt ra Nghĩa trang Thành Phố, nơi có đặt mộ Cô Ba, rồi đứng… khóc ngon lành ngoài đó. Lạ lùng thay, ở đó, nó nhận được ‘tín hiệu’ từ rất nhiều Cô Chú lão thành, nhiều người… đang đứng tên trên các đường phố quen của thành phố mình đó, các Cô Chú ai cũng đau đáu cho vận mệnh của đất nước, cho những điều đang và sắp diễn ra… Rồi cuối cùng, tất cả các Cô Chú đều động viên nó, nói nếu làm được tại Côn Đảo dịp tháng Bảy, sẽ là dịp “Anh linh hội tụ”. Để rồi thằng nhỏ lại lủi thủi chạy về, cố gắng tiếp!
Trong những ngày mọi chuyện còn đang áng binh bất động như vậy mà dịp 27/7 lại đang tiến ngày càng gần, anh xã – mình nhắc lại, cái may lớn của mình là anh xã được mình cập nhật mọi chuyện tâm linh lớn nhỏ đến với mình từ đầu, nên anh hiểu và hoàn toàn chia sẻ với những nỗi khó khăn của mình và em TV.; mà cũng hiểu nỗi khó xử của đài mình. Anh xã mình mang câu chuyện tụi mình trải qua, ra báo cáo với Trung Ương Đoàn, là đơn vị chủ quản của tờ báo anh xã mình đang công tác. Mình cảm thấy đỡ áp lực, vì giờ đây cũng có một hướng đi: nếu đài không tiện thực hiện do kẹt kế hoạch cũ đang dở dang, vẫn còn khả năng Trung Ương Đoàn phối hợp với Báo của bên anh xã mình thực hiện cho các Cô, các Chú tại Côn Đảo. Cũng may, cũng vừa lúc đó, đài mình quyết định đi theo phương án linh hoạt: sẽ thực hiện cầu truyền hình tại Côn Đảo, kết hợp thêm với nội dung của kế hoạch cũ đang thực hiện, sẽ cho ra một cầu truyền hình vô cùng đầy đặn!
Và cứ thế, một ban nội dung gấp rút được bổ sung, và, như một sự ý vị rất tế nhị của ban lãnh đạo đài mình, mình được bổ vào thành viên nội dung này, để góp ý, bổ sung cho các ý của cầu, mặc dù bình thường, ban mình, nếu có tham gia cũng chỉ đóng góp phần nội dung âm nhạc. Mình hiểu, ý của các anh chị là thông qua mình để lĩnh hội đầy đủ những nguyện vọng thiết tha của các Cô các Chú ngoài Côn Đảo.
Và đến lúc đó, rốt cục mình mới hiểu được, vì sao… mình được lên chức ^^ Thì ra, để có thể góp mặt vào ban nội dung cho cầu truyền hình đặc biệt quan trọng này, ít ra mình cũng phải có ‘chút vị thế’ chứ, dù chỉ là một thành viên ban phụ trách tầm thấp nhất ở đài 🙂
Trong ban nội dung, chúng mình ‘lắng nghe’ ý kiến không chỉ phía Cô Sáu hay Bác Lê Hồng Phong, mà còn của nhiều chiến sĩ khác. Nhớ lại tiêu chí lớn mà Cô Sáu đã ‘đặt hàng’: “Không cần nhắc tới sự hy sinh của các chú, các bác nữa, phải làm hướng tới làm sao, mà để cho rất nhiều người, xem xong thì thấy phải yêu thương nhân dân, đất nước mình mà cống hiến, mà góp sức để xứng đáng với nhân dân, với các chiến sĩ đã ngã xuống.” Mình đọc được rất nhiều ý tứ của Cô trong đó. Bác Lê Hồng Phong còn dặn, tụi mình hãy làm bằng chính cái tâm cho chương trình này, “Đặt cái Tâm mình vào thì sẽ thu lại nhiều cái khác lắm”.
Một điểm nhấn nữa cũng là ước mong của Cô Sáu, tiết mục mang biểu tượng “Đập tan xiếng xích”, ngày đó mình chỉ hiểu bằng một tầng nghĩa đơn sơ, là giúp những anh linh nào còn đang bị ‘vướng mắc’ ở Côn Đảo được siêu thoát. Giờ, sau ba năm và những hành trình tâm linh dài dọc, mình mới ‘nhìn’ ra thêm một số sức mạnh ẩn tàng sâu trong cầu truyền hình đặc biệt đó, cái cầu truyền hình mà Cô Sáu, Bác Lê Hồng Phong và các Bác, các Anh đã Đặc biệt yêu cầu chúng mình nhất thiết phải làm ngay Côn Đảo, dịp kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh – Liệt sĩ. Đó đã như một động thái mang tính tâm linh để triệu triệu anh linh trên toàn bộ đất nước này qua bao đời, có thể tỏa lên, kết lại thành một ‘kết giới’ khổng lồ chở che đất nước này, và làm đất nước mình phát triển mạnh mẽ trong thời gian từ đó trở đi! Nó như một ‘Điểm G’ đặc biệt, mà có lẽ, bản thân những người tham gia hay có mặt trực tiếp trong cầu truyền hình ngày đó cũng không hề biết hết, hay ngờ tới tầm quan trọng đặc biệt của nó!
Và, nói thêm điều này nữa để bạn đừng… giật mình, vì có thể, chính bạn, hay các con bạn cũng có liên quan đến: Cầu truyền hình này là một sự Đánh thức Tâm thức – giống như Đức Thánh Trần đã sâu xa ẩn dụ trong Linh bút gửi mình lần đó, vẫn còn đang bị ngủ say dưới dạng tiềm thức của hàng trăm ngàn những người trẻ Việt Nam, vốn sinh ra vào thập niên 9x, hoặc 2xxx. Các bạn này, theo ‘tín hiệu’ từ các liệt sĩ trong nấm mộ tập thể tại Nghĩa trang Liệt sĩ thành phố, ngày hai chị em mình tìm ra để ‘lắng nghe’ thêm nguyện ước của các anh, thì được chuyển ý như vậy.
“Rất nhiều người trẻ bây giờ chính từng là những anh chiến sĩ của ngày đó. Mới 17, 18, 19, 20 tuổi, ước mơ riêng còn hừng hực, nhưng đã biết chấp nhận gác lại ước mơ riêng để góp phần thành toàn cho ước mơ chung của cả đất nước, là được thấy Hòa Bình. Và họ đã hy sinh khi trong người còn hừng hực khí chất và những hoài bão ấp ủ như vậy. Chỉ cần có một sự đánh động về tâm thức, cả một thế hệ này sẽ Thức tỉnh! Và họ sẽ là một thế hệ mạnh mẽ, và yêu nước vô cùng!”
“Quỳnh Hương cứ nói đi, đàng sau vai Quỳnh Hương sẽ có triệu triệu người chúng tôi đứng bên cạnh Quỳnh Hương đó!”
Gõ những dòng này mà nước mắt lại chạy nhạt nhòa. Những cảm xúc cũ, những ấn tượng cũ lại trỗi dậy, mạnh mẽ như ngày nào, mình và em TV đứng lặng người turớc những ngôi mộ vô danh, đề tên chung là “Chiến sĩ của trận Mậu Thân, tuyến đường…” “Chiến sĩ của trận đánh vào Sân bay Tân Sơn Nhất, cánh…, năm…”
Từ lúc đó trở đi, trong lòng mình và cả của cậu em, đã không còn bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa, với những ‘người’ thuộc những cõi giới song song đó nữa! Chỉ còn lòng thương, và kính trọng, và nể phục tận cùng!!! Mình hiểu, một phần sứ mệnh mình nằm ở đây, một chiếc cầu bắt qua giữa hai bờ tâm thức, và nhiệm vụ của mình và có thể sau này là của nhiều người nữa, là góp phần Đánh thức dậy phần Tâm thức yêu nước, yêu hòa bình, cái khát khao góp phần cho thế giới bình an và yêu thương lẫn nhau, vẫn còn đang ngủ yên, chìm lấp trong cái vẻ chán đời, bơ vơ lạc lối, thiếu định hướng hay ù lì thụ động… ở rất nhiều rất nhiều các bạn trẻ 9x, 2xxx từ lúc đó trở đi!
Mà không chỉ như vậy. Đất nước ta là một đất nước có truyền thống yêu nước và yêu chuộng hòa bình. Mình hoàn toàn không có ý hướng chính trị gì ở đây, mà chỉ muốn nhắc các bạn về cái sâu xa cốt lõi, là Tâm thức, và Linh thức sâu xa vẫn còn đang ẩn tàng, ngủ quên trong hồn các bạn, bất kể các bạn sinh thập niên 50, 60, 70 hay 80… Một đời sống trước đây, bạn Hẳn từng là một con người giỏi giang, yêu đất nước, yêu hòa bình và mong muốn mọi điều an lành đến với đất nước mình, người dân mình. Vậy, hãy để những dòng này Đánh thức bạn, để bạn hiểu, giá trị của bản thân Bạn to lớn lắm, không phải là những con người đang hoang mang, lo sợ, cảm thấy yếu ớt trước những hiểm họa thiên nhiên mà – theo đúng vận hành của vũ trụ và kết tủa từ nhiều suy nghĩ và hành động, lời nói sai lầm do thiếu hiểu biết của chúng ta qua quãng thời gian dài, kéo đến.
Những ngày này, những người điều hành đất nước đang rất tỉnh táo, bình tĩnh điều hướng mọi người đi theo những bước đi đầy thận trọng nhưng rất hiệu quả. Hàng trăm ngàn người chịu trách nhiệm: từ các y bác sĩ, các nhà nghiên cứu khoa học, các nhân viên y tế, những nhân viên phục vụ cho các chuỗi cách ly, các bệnh viện và bệnh viện dã chiến, những tiếp viên hàng không của Vietnam Airlines… đang hoạt động rất nhịp nhàng, với một ý thức cao độ. Và bạn có cảm nhận được không, tất cả đều đang vô hình chung nằm trong một tinh thần ‘Chiến sĩ’ mạnh mẽ và can trường, trên những ‘mặt trận’ không tiếng súng, không bom đạn, nhưng cũng đầy cam go để gìn giữ mạng sống an lành cho hàng triệu người dân Việt Nam, và cả thế giới.
Tự nhiên, âm thầm quan sát những điều này, mình rưng rưng xúc động, và biết ơn! Mà cũng nhìn rõ, qua những ‘Bài thử thách’ khó khăn thế này, Chắc chắn Tinh thần dân tộc, Tâm thức yêu nước và Năng lượng đẹp đẽ, thanh cao của cả đất nước ta sẽ được trỗi dậy! Mà không chừng, đó nằm trong tầm tính trước của Ông Bà Tổ Tiên đất nước ta rồi, từ Hai Bà Trưng, Đức Thánh Trần, các đời Vua Trần, Vua Lý, các vị Thánh, Thần các địa phương…, kéo dài tới các vị Anh hùng Dân tộc thời hiện đại trên cả nước! Bạn nhìn lại xem, cả quá trình mình đi hữu duyên đi qua, nó chẳng phải như một sự sắp xếp đầy vi tế của Các Vị, nhằm chuẩn bị sẵn sàng cho con cháu Các Vị - là chính chúng ta – cho cái cuộc ‘kháng chiến vì đời sống an lành trong thời dịch bệnh toàn cầu’ này? Mà ý là, xem ra, mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé được giao nhiệm vụ nhỏ bé. Còn có thêm biết bao nhiêu người khác nữa, cũng sẽ được Các Vị kéo lại, giao những ‘nhiệm vụ’ đánh thức cái tâm thức, linh thức cao đẹp nơi người người nữa, giống như mình?
Bạn biết không, mình chỉ ước, qua dịch rồi, lúc nào đó có thời gian, các bạn cũng thu xếp đến các Đền thờ, các nghĩa trang liệt sĩ ở các nơi, để chỉ cần ngả đầu cúi chào và ngỏ lòng Biết ơn Các Vị và bác các anh các cô các chị, Các Vị ấy sẽ ấm áp thêm nhiều lắm! Mà qua đó, một phần tâm thức, linh thức sâu xa trong lòng mỗi người chúng ta cũng sẽ được đánh thức!
Bài hôm nay dài quá rồi. Những gì mình im lặng quan sát, ghi nhận và tổng hợp được, mình sẽ lần lượt chia sẻ với các bạn ở những bài tiếp theo. Còn bây giờ, bạn hãy nhín ít thời gian tối nay, ngồi xem lại Cầu truyền hình đặc biệt Linh thiêng Việt Nam, mà ngày đó, đài mình đã thực hiện, theo ‘đơn đặt hàng’ từ các Bác, các Chú, các Cô, các Anh Chị, nha! Link chương trình tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=9WxBNhgRPJ8
Cho dẫu giờ đây mình đã không còn ở dưới mái nhà lớn này, nhưng phải thừa nhận, về cầu truyền hình, Đài truyền hình TP.HCM chúng mình là một trong những đơn vị làm chạm được những tầng cảm xúc sâu xa nhất, và mình thực sự biết ơn và tự hào về điều này.
Dĩ nhiên, phần lớn những thành viên ekip thực hiện không biết về những câu chuyện ‘đặc biệt’ nằm đàng sau lưng cầu truyền hình đặc biệt này. Nhưng những gì thể hiện qua từng tiết mục, từng điểm nhấn, từng sự kết nối…, mình tin rằng mỗi anh chị đều đã phần nào tự Cảm nhận được sự linh thiêng, và Tâm ý mà các Vị đã âm thầm truyền tải đến cho mỗi người. Và, cầu truyền hình đêm đó đã thật là đáng nhớ! Hôm đó mưa phủ gần như mọi nơi trên toàn quốc. Cả ở Côn Đảo những ngày trước đó, mưa bão cũng hoành hoành. Vậy mà đến tầm sáu giờ chiều, chuẩn bị lên sóng, thì mưa tạnh, trời quang không một gợn mây. Cái tiết trời hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn này đã kéo dài luôn cho đến hết cầu truyền hình, điểm xuyết bằng một trận mưa rất nhẹ ngay sau chương trình. ‘Họp rút kinh nghiệm riêng’ với Cô Sáu ngay tại… Nghĩa trang Hàng Dương lúc… hai giờ sáng sau đó, chúng mình được Cô Sáu cám ơn bằng lời nói “Ban nãy biết sao hết mưa không? Vì lúc đó đã có hàng triệu anh linh đan bàn tay nhau che không cho mưa rơi xuống đó. Và biết vì sao ban nãy hết chương trình trời mưa nhẹ xuống không? Các anh linh… thể hiện cho biết, họ cám ơn chương trình đó!”
Thương không!
(còn tiếp)
(17.3.2020 – QH)
#HaiBaTrung #DucThanhTran #CoSau #AnhlinhVietNam
#TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove
#BietOnOngBaToTienminh
#QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike
「quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike」的推薦目錄:
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最讚貼文
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳解答
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳貼文
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh... - Quynh Huong Le Do 的評價
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 trực tiếp tỷ số bóng đá hôm nay的測驗範本和範例,FACEBOOK 的評價
- 關於quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 2022Hình xăm đẹp ở tay ý nghĩa-保養品化妝品試用心得,精選在PTT ... 的評價
quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳解答
[Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh giờ mới kể]
Bài 1: TẤT CẢ CON DÂN VIỆT LUÔN CÓ ÔNG BÀ TỔ TIÊN MÌNH CHỞ CHE, BẢO VỆ
Phần 4: ‘NGƯỜI NỮ NƠI ĐẢO XA’ & NGÀI TIÊN SƯ CÔN ĐẢO 🙏
Ở cuối Phần 3, mình đã kể đến đoạn mình được ‘điều’ ra Đền Trần ngoài đường Võ Thị Sáu, ở đó, thông qua ‘sóng tín hiệu’ của cậu em có năng khiếu ngoại cảm, Ngài cho mình biết, mình nên thu xếp đi ra gặp “một Người Nữ nơi đảo xa”, do mình… có thiếu nợ gì người ấy ngoài đó! Đem điều này về kể cho các chị em mình nghe, chị Diễm mình, lúc đó vừa đi ra Côn Đảo với bạn của chị ấy, nghĩ ra một khả năng: “Hay là, “Người Nữ ngoài đảo xa” đó chính là Cô Võ Thị Sáu?”
Mình lại sững sờ.
Cô Sáu, một nhân vật nổi tiếng trong các huyền thoại tâm linh, lẽ nào… bây giờ mình cũng có liên quan? Mà trong tình huống, mình… nợ nần gì Cô vậy?
Tuy vậy, từ vụ trước sau gì cũng được ‘điều’ ra Đền Hát Môn lễ lạy Hai Bà Trưng năm đó, mình đã rút kinh nghiệm nhiều rồi. Thế nên, mình nói với các chị em, thu xếp ra Côn Đảo.
Chuyến đi, ngoài mình và em Yến Hương em mình và em Phong, cũng nằm trong thành phần lãnh đạo công ty MayQ, còn có em T.V, cậu em có năng khiếu ngoại cảm của mình. Lên lịch chuẩn bị cuối tuần đi thì tối đó cậu em gọi sang: “Chị ơi em nhận được tín hiệu từ… Cô Sáu! Chị hình như có từng ra Côn Đảo rồi mà phải không?” Mình nói, đúng rồi em, cách đây hơn mười năm chị có ra đó làm cầu truyền hình cho đài. Em ấy bảo, “Hèn chi. Cô Sáu nói, Quỳnh Hương nợ anh em ở đây một lời hứa!”
Mình:… ^^
Cậu em nói, “Theo em hiểu thì Sáu nói là, Sáu mời Quỳnh Hương ra đó, ra đây để về thực hiện một chương trình giúp Sáu. Quỳnh Hương hồi xưa dẫn chương trình mấy anh thích lắm, thích nghe giọng Quỳnh Hương lắm. Quỳnh Hương có hứa sẽ trở lại nói nữa cho họ nghe, mà hỏng thấy. Họ nhắc!”
(Nói nghe nha, tới lúc đó mình mới nghiệm rõ cái sức mạnh của những lời hứa. Mặc dù mình đã ý thức rất rõ, sống trên đời, nhất định đừng có vui miệng mà hứa, hoặc hứa kiểu ‘xã giao’, kiểu “Ờ, mai mốt tui trở lại”. Vậy mà cũng… có mắc phải, lúc này. Chắc lúc đó kết thúc cầu truyền hình, thành công tốt đẹp quá, lại là cầu truyền hình thuộc loại đầu tiên trên cả nước – cầu Thiêng liêng Côn Đảo, anh chị em xúm lại chụp hình sau chương trình, chắc vui quá, có mở miệng phát biểu câu gì đó mà hỏng để ý. Các bạn cũng rút kinh nghiệm sâu sắc từ vụ việc này của mình nha. Một lời hứa phát ra giống như một mũi tên bắn đi vào vũ trụ, trước sau gì cũng phải làm. Đừng để… nhiều khi phải ‘lộn lại cuộc đời’ vài lần nữa chỉ để… trả nợ lời hứa thì mệt lắm luôn, huhu. Đặc biệt là, nhằm đúng đất thiêng hoặc trúng khoảnh khắc thiêng, người nói vô tình người nghe hữu ý, là… bạn mệt á!)
Trong lúc mình còn đang bần thần thì cậu em nhắc tiếp: “Cô Sáu dặn, nếu Quỳnh Hương có ra thăm Sáu thì mang cho Sáu món bánh Sáu đang thèm, là bánh da lợn nhé!”
Thiệt, sau này, khi mọi cái đã diễn ra thành quen rồi, mới tiếp nhận mọi cái thành bình thường, bớt ‘nổi da gà’ (mình hay nói vui, chắc tụi mình ‘lên đô’ rồi ^^) Chớ còn những ngày đầu tiên được tiếp cận gần với những nhân vật tâm linh nổi tiếng như vậy, mình có chút… khó tả! Tuy vậy, vẫn thu xếp mua ổ bánh da lợn thật ngon đem ra cúng Cô Sáu, nhỏ em gái còn mang ra một lẵng hoa hồng đỏ thắm. Gần tới ngày bay ra, thì cậu em lại gọi qua. Một nhân vật ngoài tầm dự kiến của chị em mình xuất hiện trong ‘sóng tín hiệu’ của cậu em. Một ông lão rất già, tự nhận mình là “Tiên Sư” – tức vị thần đầu tiên của Côn Đảo. Ông bảo, Ông chính là vị thần thành hoàng đầu tiên thời lập đảo, Ông đã ‘sống’ ở đảo lâu lắm lắm luôn rồi, cho đến nay hầu như trên đảo ít ai còn nhớ đến Ông lắm rồi! Ngài bảo, chỗ thờ Ngài chính là ngôi đền thờ hầu như luôn được đóng khóa cửa im ỉm, chỗ ngay Mũi Tàu để dẫn vào nghĩa trang Hàng Dương, là chỗ ngày xưa người ta từng đặt đền thờ Cô Sáu tại đó (mà nay dời vào Đền thờ lớn trong khuôn viên nghĩa trang Hàng Dương rồi). Ông nói, “Con à, người ta chỉ thực sự chết đi khi trên thế gian này không còn một ai nhớ đến người ấy nữa! Lúc nào các con ra thăm Côn Đảo, nhớ mang ra cho ta một bát hương nhang nha!”
Bạn nhớ chứ. Đó chính xác là thông điệp y như trong phim Coco của Mỹ đã chuyển tải. Và mình lặp lại ý cũ: Vì sao tín hiệu cậu em mình nhận được từ một vị thần hoàng già ở Côn Đảo lại có thể giống y như ý tưởng lồng vào một bộ phim nổi tiếng của Mỹ, ra mắt một hai năm sau đó? Phải chăng điều đó chính là một sự thật xuyên suốt trên toàn bộ các cõi giới của vũ trụ này?
Nói thiệt, lúc mình nghe Ngài Tiên Sư thổ lộ, mình thương Ông hết sức. Khi đi ra đến nơi, tụi mình không quên mang theo cho Ông một bát hương nhang, một bó hoa, và thắp cho Ông những nén nhang thành kính. Hôm ấy, đền thờ nơi ấy vẫn đóng khóa cửa như thường lệ. Mình thực sự ước mong những ai làm ban quản lý Côn Đảo, nếu hôm nay hữu duyên đọc được những dòng này của mình, thì làm ơn có động thái gì đó, mở cửa, dọn dẹp để cho khách thập phương vào viếng để thắp nhang cho Ông, được không? Sau này lần nào đưa khách ra Côn Đảo, tụi mình đều đưa đến đền thờ đóng cửa ở ngay Mũi Tàu ấy, để thắp nhang và cúng hoa cho Ông. Bát nhang nhỏ tụi mình từng mang ra, ai đó cũng đã dọn mất rồi. Tuy vậy, hơi có chút ấm lòng, là lần gần đây nhất đoàn tụi mình ra, hỏi anh lái xe là dân cư lâu năm ở đây, hóa ra anh biết chỗ này, anh nói “là miếu thờ Thần Hoàng Côn Đảo chứ gì!” Tự nhiên nghe vui vui ấm áp trong lòng. Các bạn nào hữu duyên có ra Côn Đảo cũng nhớ ghé vào thăm viếng Ngài Tiên Sư, nhé, Ông sẽ vui lắm đấy 🙂
À, Ngài Tiên Sư còn ‘về’ thăm tụi mình thêm một vài lần nữa, trong đoạn đường dọc dài thời gian tụi mình còn gắn bó với các hành trình tâm linh với Ông Bà Tổ Tiên và Tiền Nhân của đất nước. Ông cho biết, Ông hóa thân vào các cội cây cổ thụ già tại Côn Đảo, các chú rùa biển già ở đó nữa! Vì thế, nếu các bạn có nghe nói, các cội cây già hay các sinh vật sống lâu năm đều có hồn thiêng, hãy hiểu rằng, đó hẳn là hóa thân của một trong những vị thần địa phương, giống như Ngài Tiên Sư với đất Côn Đảo vậy.
Trở lại với chuyến ra Côn Đảo lần ấy. Vừa đáp máy bay tới nơi, còn ở trong khoảng khuôn viên ga đến, chuẩn bị đón xe đi thì cậu em ngoại cảm hỏi, “Chị, ở đây quẹo phải là đi đâu?” Mình ngơ ngác: “Ai biết đi đâu?” Cậu em: “Có một người đàn ông tầm tuổi trung niên đến báo em tín hiệu như vậy, thôi mình cứ ghi nhận như vậy trước đã, rồi từ từ ‘giải mã’ sau nhen.”
Đầu tiên mấy chị em đến nghĩa trang ‘mở’ Hàng Keo, nơi mà từng centimet đất cát còn có thể hòa lẫn hài cốt của hàng mấy chục ngàn tù nhân chính trị và thường dân thuở trước. Giờ đây, đó chỉ còn là một vùng cây cối um tùm, xa nữa là biển cả gợn sóng. Tụi mình thắp nhang kính chào các vị, xong đến chỗ Mũi Tàu, nơi có ngôi đền vắng đóng cửa, đặt bát hương nhang và bó hoa ở đó, thắp nhang chào Ngài Tiên Sư. Xong, là đến thẳng nghĩa trang Hàng Dương, nơi có mộ Cô Sáu cùng khoảng hai ngàn mộ của các chiến sĩ khác.
Đến ngay ngôi mộ lớn và được chăm chút đẹp đẽ nhất nghĩa trang, tụi mình đặt lên mộ Cô Sáu bó hoa hồng, bánh da lợn, và mình khấn, xin Cô có gì thì chỉ dạy giúp mình. Dùng những tần sóng thông qua cậu em ngoại cảm, tụi mìn được Cô trao đổi khá nhiều chi tiết cụ thể mà hiện giờ mình cũng không nhớ từng lời. Chỉ nhớ ấn tượng chung là: Cô dễ thương, hồn nhiên, gần gũi thân thương lắm! Cô bảo Cô rất thích các món bánh quê từ các địa phương, nên mai mốt ai có ra thăm Cô cứ đem bánh trái quê nhà của mỗi địa phương ra cho Cô, Cô cám ơn lắm. Cô trêu cô em gái mình, nói “Sáu nào đã yêu ai đâu mà tặng Sáu hoa hồng đỏ?” Rồi Cô bảo, nơi chúng mình đứng – mộ Cô giống như cái ‘phòng khách’ để Cô tiếp khách thập phương. Chứ còn với “khách thân tình”, là tụi mình, Cô chỉ… đi tiếp ra sau nữa, tới khu mộ “của một người trưởng, lớn lắm.” (À, để mình mở ngoặc ‘thuyết mình’ các bạn hiểu thêm chỗ này nha. Những vị ở các thế giới song song, họ ít khi nào chỉ một nơi chốn hay tên một con người cụ thể, hoặc giả, thời điểm đó, ‘trình độ dịch’ của cậu em chúng mình… chưa đủ sức để hiểu những cái tên cụ thể. Nên họ thường hay đưa mô tả chung, chúng mình dựa trên các ‘tín hiệu’ ẩn trong các câu đó mà giải mã, đi tìm, y như chơi “đi tìm mật mã” vậy đó 🙂 Tụi mình không biết ai mới là “người trưởng rất lớn” ở khu này. Đi ra đường lớn hỏi người bảo vệ đang đi trực ngang qua, được anh ấy chỉ: thẳng xuống đây, đi dài nữa, quẹo phải nha, nơi đó có cụm mộ của Bác Lê Hồng Phong, và nhà chí sĩ Nguyễn An Ninh đó!
Tụi mình lại nổi da gà. Cái ý hướng dẫn “Quẹo phải“ của ‚một người đàn ông trung niên‘ hồi nãy cậu em nhận được khi vừa đến sân bay, phải chăng khớp với ý này?
Tụi mình tìm xuống dưới khu mộ các bác. Khu mộ bác Nguyễn An Ninh thì không thấy sóng gì đặc biệt, tới khu mộ bác Lê Hồng Phong, lại có tín hiệu của Cô Sáu. Tại đây, tụi mình đã... nghiêm túc có một buổi trao đổi khá dài với... cả Bác Lê Hồng Phong và Cô Sáu, qua đó, rốt cục cái ý đầu tiên khiến tụi mình phải ra Côn Đảo là tìm tài trợ cho Tiếng hát mãi xanh thì không được nhắc đến, mà rốt cục lại mở ra thêm cho mình một trách nhiệm khá nặng nề: Các bác các anh chị ở đây thật sự muốn có một đêm nhạc, mà năm đó cũng trùng dịp kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7. Mình đổ mồ hôi, thưa: “Dạ, con ghi nhận, để năm sau tụi con lập kế hoạch đưa Thay lời muốn nói ra đây, cái này thì trong tầm khả năng con làm được“. Nhưng xem ra rốt cục Cô Sáu lại không muốn chỉ dừng ở một chương trình ca nhạc đơn thuần như Thay lời muốn nói, năm đó dịp kỷ niệm lớn, Cô Sáu muốn có một cái cầu truyền hình hẳn hoi, nơi có thật đông các đồng chí đại biểu về dự, thật đông khán giả theo dõi qua các kênh truyền hình. Cô Sáu đặt hàng luôn, “Chương trình này không cần nhắc tới sự hy sinh của các chú, các bác nữa, các bác các anh không cần nói nhiều tới việc ấy nữa đâu. Mà phải làm hướng tới làm sao, mà để cho rất nhiều người, xem xong thì thấy phải yêu thương nhân dân, đất nước mình mà cống hiến, mà góp sức để xứng đáng với nhân dân, với các chiến sĩ đã ngã xuống.“ Cô Sáu đặt tên chương trình luôn là: HÙNG KHÍ NON SÔNG.
Mình nghe trái tim mình nặng trĩu. Những ý định thật cao cả, đáng kính trọng. Thế nhưng, mình chỉ tầm một thành viên ban phụ trách tầm thường, cỡ nào có thể quyết định việc... thực hiện một cầu truyền hình?
(16.3.2020 – QH)
#HaiBaTrung #DucThanhTran #CoSau #NgaiTienSuConDao
#TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove
#BietOnOngBaToTienminh
#QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike
* Ảnh đi kèm là những chuyến trở lại Côn Đảo sau này. Chứ chuyến đầu tiên đó, không kịp có tấm hình nào luôn 🙂
quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳貼文
[Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh giờ mới kể]
Bài 1: TẤT CẢ CON DÂN VIỆT LUÔN CÓ ÔNG BÀ TỔ TIÊN MÌNH CHỞ CHE, BẢO VỆ
Phần 3: CÁI DUYÊN… QUAY LẠI ‘DIỆN KIẾN’ ĐỨC THÁNH TRẦN 🙏
Ở phần trước, mình đã có thuật lại qua cái duyên Bà Ngoại thân thương của mình, người đã qua đời cách đây phải hơn hai mươi năm, năm đó ‘về’ được với mình thông qua sóng bắt tín hiệu từ em T.V, cậu em có năng khiếu ngoại cảm trong team mình. Để rồi trong những dặn dò quan trọng, ngoại nhắc: “Sắp tới con sẽ có một bước ngoặc lớn lắm. Nước mắt rửa mặt mỗi ngày. Từ chối thì cũng được thôi, nhưng mà việc này nó sẽ hóa giải dần cho con một kiếp nạn khúc cuối đời con đó.” Và cũng vì lời nhắc trước này, mình không dám từ chối việc được cất nhắc lên chức, làm ban phụ trách ban mình công tác nào giờ tại đài. Và thế là, bắt đầu những ngày tháng với cuộc sống hoàn toàn thay đổi.
Như mình tiên đoán, những ngày tháng đảm nhiệm vai trò quản lý ở ban mình thực sự khó khăn đối với mình. Cái tính yêu tự do, bay nhảy đã hoàn toàn bị đóng khung bởi những buổi họp giao ban từ sáng sớm, và cũng theo đó, ‘bay’ luôn những buổi tập yoga yêu quý của mình hàng ngày. Những bữa cơm trưa ở nhà – điều mà nhiều năm qua mình trân quý, thời điểm đó cũng mất, do mình ở đài cả ngày, ở lại xuống căng tin ăn nhanh rồi lên nghỉ chút là vô tới giờ làm việc chiều. Chương trình dồn dập phải điều hành, phải theo dõi từ đầu tới cuối, và ngán nhất là đoạn coi và duyệt file…, mắt nghệ sĩ của mình soi không ra lỗi, để lọt lỗi liên tục, khiến các bạn sếp lớn hơn mình nhiều phen phải ‘trần thân’ nhặt lại lỗi, phải xem đi rồi xem lại, có chương trình phải… coi tới lui cả mười mấy lần! Cuộc sống thay đổi chóng mặt làm mình thật cảm thấy khổ sở. Mình cứ nhủ lòng, ráng lên, ráng lên, rồi sẽ thích nghi được mà! Mà nó… hỏng có thích nghi được. Cái là đúng nghĩa là mình “Nước mắt rửa mặt hàng ngày”, đúng như bà ngoại mình báo trước ^^ (Cái này, mình có nguyên một series bài “Nhật ký vượt dốc”, sau này được tổng hợp lại, in trong cuốn Yên đó).
Một ngày, mình cảm thấy mình chịu không nổi tình cảnh này rồi, phải có cái gì đó mang tính điều chỉnh hay được giúp đỡ! Thế là mình gọi điện thoại cho một người chị - chị cũng là một người hoàn toàn do duyên đưa đẩy đến với mình một cách kỳ lạ, sau này mình sẽ kể lại trong một văn mạch khác. Mình khóc với chị, nói giờ em làm sao, em thấy em khó thích nghi với cuộc sống mới quá! Chị nghe mình nói một hồi, bảo, “Chị mới có duyên đi ra Đền Trần ngoài Nam Định, được cho thỉnh về một ít Ấn Đền Trần nè. Em cho ai sang chị mang về rồi khấn Ngài gia hộ cho em bình tâm làm việc nha!” Mình dạ, cám ơn chị, vì trong suy nghĩ của mình, Ấn Đền Trần mà mình thỉnh về hồi lần đầu tiên biết đến Ngài cách nay đã mấy năm rồi, và một ấn chắc chỉ hiệu quả trong năm đó thôi.
Mình nhờ cậu em lái xe sang chị ấy thỉnh Ấn về. Cũng theo lời chị dặn, cũng nâng bằng hai tay lên trước trán, đứng trước bàn thờ chung thiêng liêng ở giữa nhà mình, khấn Ngài có thiêng thì phù hộ con, cho tâm con đừng giãy giụa nữa, cho con an yên làm việc theo nếp mới này đi, để con được việc cho đài, mà cũng tốt cho con sau này nữa. Rồi sau đó, hữu duyên, mình lại được một người chị khác, chị này là người có duyên khuyên mình sang Tây Tạng nè, cũng gửi tặng cho một cái Ấn Đền Trần nữa. Thế là không dưng, trong một tuần lễ, mình nhận được đến tận hai cái Ấn Đền Trần! Mình bèn tặng cho anh xã mình một cái. Còn cái ấn đầu tiên, hồi đó mình ra Nam Định quay hình thí sinh Tiếng hát mãi xanh đó, thì đã được anh xã lộng khung nho nhỏ, đặt trang trọng sẵn trong tủ thờ ở nhà mình rồi.
Vậy mà…, sau đó mọi việc có tiến triển thật!
Mình bắt đầu bớt khóc, hihi. Mọi việc bắt đầu quen dần. Mình bắt đầu cảm thấy, ừ thì, sống đâu quen đó, “Ở bầu thì tròn ở ống thì dài”. Nói chung, mọi việc bắt đầu ổn dần, cho đến khi…
Một ngày, cậu em ‘ngoại cảm’ của mình nhắn sang: “Chị ơi, hình như chị còn đang thiếu nợ ai đó, phải không?”
Mình tá hỏa: “Ê, nói giỡn em? Trên đời này chị ghét nhất là thiếu nợ người khác đó nha!”
Cậu em: “Thiệt! Như có ai đang nhắc chị, kêu chị ra ‘trả nợ’ á! … Hay là chị có hứa đi chùa mà không có đi không vậy?”
Mình ngẫm nghĩ, ờ, cũng lâu rồi mình không đi chùa, giờ chắc ‘bị nhắc’ rồi. Thế là mình nhắn cậu em: “Ờ, thôi được rồi, để trong sáng mai chị tranh thủ lên đi chùa , nha!”
Một lát sau, cậu em lại hớt hải gọi qua: “Chị ơi, không phải chùa!”
Mình: “Vậy là sao?”
Cậu em: “Theo ‘sóng’ em nhận được thì đây là một ngôi đền! Chị có liên quan gì tới ai ngoài một ngôi đền nào không? Với lại, vụ này có liên quan tới một tờ giấy có đóng triện đỏ á!”
Mình ngẩn tò te hết một hồi. ‘Tờ giấy có đóng triện đỏ’ theo lời mô tả của cậu em ‘ngoại cảm’, thì chỉ có thể là các loại hợp đồng, giấy tờ thôi chớ gì. Mà dạo đó sau Tết, mình đâu có đi làm show gì, ký hợp đồng giao dịch tiền bạc gì với ai đâu mà có nợ nần qua lại, nếu có? Rồi, cái đầu mình nhanh chóng rà soát lại mọi khả năng khác, thấy… có liên quan đến ‘cái triện đỏ’…, xem ra… chỉ có… cái giấy quyết định bổ nhiệm chức vụ quản lý cho mình thôi hà!!!
Trời, giây phút nghiệm ra ‘vấn đề’, mình như bị đóng đinh tại chỗ! Cái đầu nhanh như điện của mình còn dò lại, thấy… ôi thật là, sau khi mình khấn xin Đức Thánh Trần ở nhà hôm đó xong, mọi chuyện dần ổn, mình… đâu có nhớ đảnh lễ tạ ơn gì đâu hà! Bởi vậy, con người chúng ta nhìn chung hay bị tệ vậy lắm, chỉ biết chạy ra nắm áo Phật, Thần cầu xin mỗi khi gặp khó khăn, hoạn nạn, đau khổ…; cho đã tới chừng yên an vui sướng rồi, đâu có nhớ gì đâu! Nhìn ra tới đâu, đổ mồ hôi, hối hận tới đó! (Nói thiệt, hổm rày, chứng kiến những cảnh đang diễn ra, mình thi thoảng ngẫm nghĩ, có thể một phần chúng ta đang phải trả giá hiện nay chính là vì chúng ta đã không biết ơn xứng đáng với mọi cái mình đang có, và có khuynh hướng coi mọi điều sung sướng hưởng thụ ta đã từng quen được nhận là đương nhiên?)
Trở lại với giây phút đó. Mình thểu não nói với cậu em: “Chị nhớ ra rồi. Mai chị ra đền Đức Thánh Trần ở đường Võ Thị Sáu, đảnh lễ xin lỗi Ngài.”
Sáng hôm sau, mình rủ cậu em, hai chị em cùng đi ra Đền Trần. Cũng mua một mâm lễ, thành kính dập đầu xin tạ lỗi, nói “Con không cố ý, xin Ngài tha lỗi cho con.” Thì cậu em nghe ngóng một hồi, nói "Có tín hiệu Ngài về chị ạ!”
Ngay tại chánh điện tại Đền Trần ở đường Võ Thị Sáu, ngày hôm đó mình lại sững sờ thêm lần nữa. Lần này, mình được chính thức ‘nghe’ từ những tín hiệu cậu em mình nhận được từ Ngài!
Ngài bảo, thật ra Ngài không có giận gì con đâu, chỉ nương theo dịp này để ‘điều’ mình trực tiếp ra đây để bảo ban mình một số điều. Ngài dạy mình phải sống sao trong đài cho phải lẽ, rồi dặn dò thêm nhiều điều hay lẽ phải, làm mình – từ chỗ sợ Ngài quá sức, bỗng trở nên thấy Ngài quá đỗi thân gần, cái từ ái toát ra từ những lời dạy của Ngài làm mình có cảm giác như mình đang được gần một người Cha lớn. Lúc đó, tụi mình đang gặp khó khăn với việc tìm tài trợ Tiếng hát mãi xanh. Một đơn vị tài trợ rất lớn đã đàm phán ký kết với bọn mình xong xuôi, mọi việc chỉ chờ tuần sau là giấy mực ký tên rồi rót kinh phí làm, bỗng dưng thay đổi bộ máy quản lý, và như vậy, hợp đồng bỗng dưng… bị hủy bỏ, khiến tụi mình trở tay không kịp! Mà, một chương trình lớn như Tiếng hát mãi xanh, đã lên kế hoạch với đài là phải thực hiện chứ! Mình đánh bạo, thưa Ngài, hỏi Ngài về cách cho tụi mình xoay sở tìm phương án ‘giải cứu’ Tiếng hát mãi xanh được không. Ngài bảo, Ngài lo chuyện quốc gia đại sự, “Mấy chuyện này, con còn đang thiếu nợ một Người Nữ nơi đảo xa. Thu xếp ra đó gặp Người Nữ đó đi.”
… Dạ? Làm sao lại là “thiếu nợ” nữa? Từ khi nào mình lại… thiếu nợ nhiều đến như vậy mà mình không biết???
Mình bắt đầu hoang mang thực sự. Tuy vậy, đã Ngài nói, hẳn phải có lý do nào đó. Trong đầu tụi mình lại xoay xoay xoay… Đem điều này về kể cho các chị em mình nghe, chị Diễm mình, lúc đó vừa đi ra Côn Đảo với bạn của chị ấy, nghĩ ra một khả năng: “Hay là, “Người Nữ ngoài đảo xa” đó chính là Cô Võ Thị Sáu?”
(còn tiếp)
(15.3.2020 – QH)
#HaiBaTrung #DucThanhTran #CoSau
#TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove
#BietOnOngBaToTienminh
#QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike
❣️ Mình tới viếng Đền Trần trong Nam này nhiều lần mà chẳng bao giờ chụp hình mình, chỉ chụp một bức ảnh tượng Ngài uy nghi ngoài sân để phóng ra ảnh nhỏ nhỏ đặt trên bàn thờ trong công ty. Bức ảnh này mãi sau này mới chụp, do một anh trong ban quản trị Đền, tự nhiên bữa nọ mình tới, ảnh thấy mình, ảnh kêu chụp đi chụp bên án hương Ngài đi em, sau này có chuyện dùng. Nhờ vậy tự nhiên... hôm nay có hình gắn vô minh hoạ kèm bài viết này vậy 😊
Bên trong gian điện thờ Ngài ở ngôi đền trên đường Võ Thị Sáu được trang hoàng thế này, dành cho những ai chưa đến tham khảo.
quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 2022Hình xăm đẹp ở tay ý nghĩa-保養品化妝品試用心得,精選在PTT ... 的推薦與評價
#HaiBaTrung #DucThanhTran #CoBaDinh #BaNgoaithuong #TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove #BietOnOngBaToTienminh #QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike. ... <看更多>
quynhvanhungtrainghiemtamlinhgiomoike 在 Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh... - Quynh Huong Le Do 的推薦與評價
2020年3月14日 — #QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike · May be an image of 1 person. 1.5K1.5K · 103 Comments73 Shares. Share. ... <看更多>