“Ông ơi, bánh người ta cho, ông dậy ăn đi ông”
Câu nói đó như vết dao cứa vào trái tim yêu thương của tôi khi lặng người dõi theo đoạn video clip cùng những hình ảnh đau lòng kia. Như giọt nước tràn ly, nước mắt tôi rơi khi nhìn hình ảnh bà cúi lạy ông lần cuối, trước khi ông được đưa lên xe và rời xa bà mãi mãi.
Ông và bà đã rong ruổi gần 50 năm bán vé số trên những con đường ở Thành phố này, nơi phố thị phồn hoa, nơi cuộc sống đổi thay từng ngày đối lập với sự son sắt và thuỷ chung mà ông và bà đã dành trọn cho nhau. Ông bị tai biến và gắn cuộc đời mình với chiếc xe lăn. Bà thương ông, đẩy xe đưa ông đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bất kể ngày nắng gắt hay mưa rào, bán những tờ vé số để đổi chút cơm cháo qua ngày. Ông và bà cũng không có nhà, sống rày đây mai đó, cũng nhờ vào tình thương của người thành phố. Hôm nay ông đói, bà mới xin ít canh để ông ăn dằn bụng, nhưng bát canh chưa kịp ăn hết thì ông đã lặng lẽ rời xa.
Nhìn bà cố gắng lay ông dậy, vì bà không tin ông lại có thể rời bỏ mình đi trong lúc này, trong niềm hy vọng mỏng manh cũng đủ để bà có nghị lực tiếp tục sống. “Ông ơi, bánh người ta cho, ông dậy ăn đi ông”, ông nằm yên đó, hai tay vẫn đang ôm túi quà từ thiện mà người ta thương người ta gửi tặng. Bà quỵ ngã, gục vào tường, ánh mắt thất thần, nước mắt tuôn trào. Đồng cam cộng khổ đã mấy chục năm, nỡ nào ông không thể cùng bà cố vượt qua đại dịch lần này, để bà cô đơn một mình sống nốt quãng đời còn lại mà thiếu vắng ông, chỉ cần nghe tiếng ông cười là bà đã đủ nghị lực để tiếp tục cuộc mưu sinh vất vả.
Tôi đã lắng nghe và chứng kiến biết bao câu chuyện cảm động mùa dịch, tôi cố dặn lòng mình không được khóc, mạnh mẽ vượt qua, phải suy nghĩ thật lạc quan tích cực, ấy vậy mà…
Tôi nghe nói người thân sẽ đưa bà về quê, nhưng khi đôi chim đã mất bạn, thì đi đâu cũng vậy thôi. “Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Thiên đường xưa khép lại....... từ muôn năm rồi”
Anh nợ em một lời xin lỗi
Hứa cùng em đi suốt cả cuộc đời
Vậy mà anh đã không gắng được
Để mình em giữa phố thị chơi vơi
Phố thị ngày nào nhộn nhịp lắm em ơi
Cưu mang bao cuộc đời, thắp đầy bao khát vọng
Phố thị bây giờ ngỡ như là ác mộng
Chẳng biết những người thương nhau sẽ tạm biệt nhau,
Bất cứ lúc nào…
Anh vẫn sẽ nhìn em ở trên cao
Mong em bước tiếp và luôn tin là anh ở đó!
Trong tim em và những gì mình đã có!
Những sẻ chia, nương tựa,
bát cơm cũng sẻ nửa, vì nhau…
Ước chi có phép màu, cho nước mắt em khô mau
Ước chi những nỗi đau chỉ là cơn ác mộng
Ước chi cuộc đời sớm thắp lên hy vọng
Rồi dịch giã sẽ qua, người người được sống
Trong hạnh phúc giản dị đời thường…
(Thơ Phan Ngọc Diễm)
Vĩnh biệt chú, mong bà vượt qua nỗi đau và bình an sống tiếp những ngày còn lại…
Ảnh: Zang Zang
#cauchuyenxucdong #cauchuyencovid #binhan
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...